Khi còn bé, ta được quyền vô tư sống những tháng ngày ấm êm trong sự bao bọc của bố mẹ mà không cần nghĩ đến ngày mai. Nhưng khi lớn lên, đến một lúc nào đó, ta bỗng cảm thấy mình không thể cứ sống nhởn nhơ như thế này mãi được. Ta phải tìm cho mình một hướng đi trong cuộc sống. Ta phải thiết định cho mình một tương lai. Giây phút phân vân này xảy đến mạnh mẽ hơn khi ta chuẩn bị rời ghế nhà trường, hay khi chuẩn bị tốt nghiệp.
Cứ sự thường, ta sẽ cố gắng kiếm một công việc nào đó, rồi lập gia đình, có con cái, và sống hạnh phúc bên tổ ấm nhỏ bé ấy của mình. Nhưng cũng có không ít các bạn trẻ muốn chọn một cuộc sống khác. Vào một khoảnh khắc bất chợt nào đó, các bạn nghe như có lời mời gọi thẳm sâu, muốn các bạn đi vào con đường hẹp, chỉ một đời phục vụ Chúa. Thế nhưng, lời mọi gọi ấy không có thanh âm, lại có phần bí ẩn, nên đôi khi các bạn không biết là có thật Chúa gọi mình không, hay đó chỉ là ảo tưởng và suy nghĩ của mình đưa ra. Sẽ chẳng là vấn đề gì nếu đó là ý Chúa, nhưng lỡ như đó chỉ là 1 chút cảm xúc bất chợt của mình thì sao? Nếu các bạn rơi vào cảm giác ấy, đây là lúc các bạn hãy ngồi xuống, để lòng lắng lại, xin ơn Chúa để có thể nhận ra đâu là con đường Chúa muốn mình đi để có thể tìm vinh danh Người và mưu ích cho phần rỗi của ta và người khác.
Các bạn hãy nghĩ đến vũ trụ rộng lớn, những tinh cầu xa tít trên cao, những vì sao lấp lánh trong đêm tối… Rồi đến những sinh vật li ti lúc nhúc khắp mặt đất. Có những loài nhỏ hơn cả khả năng nắm bắt của đôi mắt ta, nhưng lại được kết cấu hết sức tinh vi. Ai đã cho ngọn núi được dựng lên, ai đã vẽ đường cho sông chảy, ai đã điều tiết khí hậu bốn mùa chuyển dời nối tiếp nhau, ai đã tô điểm cho bao khung cảnh thiên nhiên thơ mộng, ai đã tưới mưa xuống, ai đã gọi nắng lên, ai đã cho hoa nở… Nhất thiết phải có một bàn tay quyền năng vô song nào đấy làm nên tất cả, chỉ để phục vụ ta. Ta có muốn làm người phục vụ của một Đấng tuyệt vời như thế không?
Các bạn hãy nghĩ đến những vinh hoa phú quý trên trời. Con người mỏi mệt một đời chỉ để đi tìm tiền của, giàu sang. Cố gắng lưu trữ thật nhiều châu báu, nỗ lực đánh bóng mình để được nhiều người quan tâm. Nhưng rồi thì sao? Họ có được như thế mãi không? Họ tưởng mình là tâm điểm của thế giới, nhưng sẽ đến thời chẳng còn ai biết đến họ, chẳng còn nhớ đến tên họ, thậm chí chẳng còn biết là họ đã từng hiện hữu giữa thế gian. Tình người bạc bẽo, tình đời mong manh. Có đó rồi mất đó. Chẳng có chi vững bền. Các bạn có cảm nghiệm như thế không? Các bạn có được thôi thúc đi kiếm một cái gì đó cao hơn, ý nghĩa hơn, bền vững hơn không? Những giá trị bền vững ấy là “cho đi mà không tính toán, chiến đấu không ngại thương tích, làm việc không tìm nghỉ ngơi, hiến thân mà không mong chờ phần thưởng nào hơn là được biết ta đang thi hành ý Chúa”. Các bạn có thích như vậy không?
Các bạn hãy nghĩ đến những ơn lành lớn lao mà các bạn đã nhận được từ bé đến giờ. Gia đình ấm êm, được bố mẹ và anh chị em thương yêu. Bạn có được những điều kiện học hành để mở mang kiến thức. Bạn được Chúa gửi đến biết bao con người giúp bạn ngày càng thăng tiến hơn trong đời sống. Từng bước đường bạn đi, dường như luôn có ai đó đưa dẫn. Nhưng rồi bạn cũng phát hiện ra là trên đời này có rất nhiều người không được may mắn như bạn. Bạn có cảm thấy là những gì mình được thụ hưởng bấy lâu nay, hệt như một sự chuẩn bị của Chúa để bạn cống hiến cho đời, để bù đắp những khiếm khuyết của cuộc sống không?
Các bạn hãy nghĩ đến gương sống tốt đẹp của các vị tu sĩ thánh thiện. Suốt một cuộc đời âm thầm hy sinh, chẳng mang chi đến danh lợi. Họ nghèo nhưng vui, vì họ cho rằng mình đã có tất cả. Họ sống một mình nhưng không cô đơn, vì họ tin là bên mình luôn có Chúa. Họ bình an với đời sống phục vụ và chẳng bao giờ nóng giận, chửi bới ai. Dòng đời có xoay tới xoay lui với biết bao tranh giành, thủ đắc, họ vẫn bình tâm với nụ cười thánh thiện trên môi. Các bạn có thích một đời sống như vậy không?
Các bạn hãy để lòng lắng xuống, và cố gắng nhận ra từng dòng cảm xúc đang tuôn chảy trong người. Khi nghĩ đến những điều này, các bạn có thấy bình an không, có thấy mình hợp với lối sống ngày không, có thấy cái gì đó sôi sục trong người và muốn mình dấn bước không? Cảm giác hứng khởi ấy kéo dài trong bạn, hay chỉ là một thoáng chốc rồi thôi. Nếu nó cứ luôn thôi thúc bạn, đó chính là dấu hiệu cho thấy bạn đang được mời gọi để sống đời dâng hiến. Chúng ta hãy cầu xin Chúa Thánh Thần soi sáng để ta luôn biết đặt vinh danh Chúa lên hàng đầu, rồi sau đó đi tìm một bậc sống thích hợp giúp ta phụng sự Chúa tốt hơn.
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ