Viết cho con ngày cuối năm

50

Thoắt đó, mà đã lại hết một năm rồi. Một năm tưởng lâu, vậy mà vèo nhanh qua như một chớp mắt. Trách sao mình không mau già đi. Bảo sao trẻ con không nhanh lớn.

Nhìn con gái nằm ngủ, người đã dài choán hết nửa giường, tay ôm chặt chiếc gối ôm, thấy thương nhiều vô hạn. Một năm trôi qua, có bao nhiêu ngày được dành cho con trọn vẹn. Oái oăm thay, những khi dành cho con nhiều thời gian nhất, thường là những ngày con ốm, khi con không thể nghỉ học, mẹ buộc phải nghỉ làm.

Có lẽ con cũng không trách gì đâu, khi cứ phải đợi đến lúc con mệt mỏi mẹ mới dành nhiều thời gian hơn cho con. Mẹ cũng thèm lắm chứ, thèm mỗi sáng mai được bế con ra khỏi giường. Thèm mỗi buổi trưa được nhìn con ngủ. Thèm mỗi chiều được chạy sau con trên từng góc phố vắng hái hoa dại mọc ven đường.

Nhưng mẹ đã nhường hết những lúc con khỏe mạnh, những lúc con vui cười ca hát cho cô giáo của con, cho bạn bè và trường lớp của con. Mẹ chỉ nhận về những ngày con mê man vì sốt. Những đêm con khó ngủ khóc gào. Mẹ nhận về những mệt mỏi đớn đau đã làm nước mắt trong trẻo của con rơi ra trên khuôn mặt non dại.

Mẹ biết, có đôi lúc mẹ không hoàn toàn đúng, khi mẹ bực mình cáu gắt, khi mẹ quát mắng con. Nhưng trái tim con bao dung chưa một lần giận dỗi. Con lúc nào cũng thế, ngay cả khi mẹ bận bịu muốn đẩy con ra để thảnh thơi làm việc của mình, ngay cả khi mẹ dọa bỏ con lại một mình khi con làm những điều trái ý mẹ, thì con vẫn níu lấy áo mẹ, choàng tay ôm mẹ, vừa khóc vừa khẽ gọi: Mẹ ơi!

Đã có lần mẹ làm việc lúc nửa khuya, chợt giật mình vì vòng tay nhỏ ôm ngang lưng. Hai bàn tay con siết chặt, vừa dụi đầu vào lưng, vừa khẽ nói: “Mẹ ôm con ngủ đi, con thèm mẹ”. “Con thèm mẹ!”- chỉ ba từ đơn giản thế thôi mà con làm mẹ bật khóc. Cuộc sống mưu sinh vận vào bao nỗi lo toan. Mẹ chỉ lo làm được thật nhiều việc, kiếm được thật nhiều tiền. Mẹ dùng cả ngày nghỉ đúng ra phải dành cho con để đi làm thêm. Mẹ lúc nào cũng dỗ con ngủ trước rồi lẻn dậy lúc nửa đêm “cày cuốc”. Chỉ vì mẹ mong cuộc sống của chúng ta tốt đẹp hơn. Vì mẹ muốn con được học trường tốt, được ăn những thức ăn ngon, được mặc những bộ quần áo đẹp, được đi du lịch đó đây. Mẹ không biết được rằng, điều con cần đơn giản lắm, đôi khi chỉ là một vòng tay ôm của mẹ lúc giữa đêm.

Qua tết này con gái mẹ tròn bốn tuổi. Thời gian đã giúp con mẹ lớn lên. Đôi má màu đỏ đã chuyển sang trắng hồng, đôi mắt đã có nhiều biểu cảm, cái miệng đã biết nói lời yêu ghét, và đôi chân đã chạy rất nhanh réo mẹ đuổi theo. Muốn nói với con rằng, đừng chạy quá nhanh, con đường phía trước dài và chông chênh lắm. Có lẽ mẹ cũng sẽ phải học cách đi chậm lại, để được nắm tay con bước đi, để được bên con nhiều hơn nữa.

Chiều qua hai mẹ con đi chợ sắm tết. Trên đường đi chợ về, giữa ồn ào người xe, chợt thấy trước mình là một cụ ông với mái tóc dài ngang vai bạc trắng đang thong thả đạp từng vòng xe. Lòng tự nhiên nghĩ: Cụ ông ấy đã trải qua bao nhiêu năm sống ở đời rồi? Đã trải qua bao nhiêu hạnh phúc và đau thương, bao nhiêu ấm nồng và buốt lạnh, bao nhiêu mùa xuân ấm áp và mùa đông rét mướt, để chiều nay có thể thong thả đạp xe trên phố với mái tóc nhuộm màu thời gian trắng muốt.

Thời gian đi nhanh lắm, rồi chẳng mấy chốc, lại chính mẹ ngồi ngắm những dòng người trẻ tuổi lướt qua mà kể cho con nghe về tuổi ấu thơ, tuổi thanh xuân và những ngày đã sống. Liệu có nhiều ngậm ngùi, nhiều tiếc nuối hay không?

Nhớ giọng ca Khánh Ly đã từng da diết: “Có nhớ thưrơng tôi thì đến với tôi bay giờ/ Đừng để ngày mai, lúc mắt tôi khép lại/ Đừng để ngày mai có khi tôi đành xuôi tay…Nếu có yêu tôi thì đến với tôi bây giờ/ Đừng để ngày mai, đến lúc tôi qua đời/ Đừng để ngày mai, đến lúc tôi thành mây khói…

Nghe rồi thấy boăn khoăn: mình đã sống hết mình chưa? Thương yêu hết mình chưa? Hay tất cả cứ nửa vời, lơ lửng? Mà cuộc sống này ta chỉ có một, ta chỉ được sống đúng một lần.

Vậy thôi, con nhỉ, thôi dẹp hết mọi lo âu phiền muộn sang một bên. Dẹp hết những bộn bề và ưu tư năm cũ. Người ta nói rằng, có hai ngày chúng ta không nên bận tâm. Đó là ngày hôm qua với những đau khổ, nuối tiếc, những ước mơ không thành, những kế hoạch dang dở. Bởi dù muốn dù không nó cũng đã qua rồi. Và một ngày nữa là ngày mai, với nhưng lo toan, hoang mang sợ hãi. Dù có lo sợ ngày mai nắng hạn hay giông bão, thì ngày mai vẫn sẽ đến. Chúng ta chỉ có một ngày hôm nay để mà yêu thương, mà trân trọng. Hiện tại sẽ trở nên rất nhẹ nhàng nếu không bị những hối tiếc của ngày hôm qua và nỗi lo của ngày mai đè nặng.

Vậy thì con nhé, chúng ta sẽ sống một ngày cho trọn vẹn. Mẹ sẽ dành cho con trọn vẹn một ngày, ngày của một năm cũ, để chào đón rất nhiều ngày của năm mới ấm áp và rạng ngời hơn.

Lê Giang

dantri.com