Chúa Giêsu đã nói với các môn đệ: “Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy. Trong nhà Cha Thầy, có nhiều chỗ ở; nếu không, Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi dọn chỗ cho anh em. Nếu Thầy đi dọn chỗ cho anh em, thì Thầy lại đến và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó.” (Ga 14:1-3)
Chúa Giêsu không chỉ động viên mà Ngài còn hứa. Chắc chắn không có lời hứa nào kỳ diệu như vậy: Ngài ở đâu thì những người tin nhận Ngài cũng ở đó. Mà Ngài ở đâu? Ngài ở trên trời – Thiên Quốc. Như vậy, tín nhân cũng được về trời và ở với Ngài. Thực sự quá đỗi kỳ diệu, bởi vì phàm nhân chỉ là bụi tro mà lại được ở chung với Ngài, nên giống Ngài. Thế thì loại bụi tro này rất quý giá, không như người ta tưởng.
Tất nhiên cái gì cũng có cái gia nhất định của nó. Muốn ăn thì lăn vào bếp, muốn sướng thì phải chịu cực, muốn xài tiền thì phải làm việc. Muốn về trời thì phải hy sinh nhiều thứ, cụ thể là vác thập giá hằng ngày mà theo Chúa. Đó là cách định hướng cần thiết. Chúa Giêsu định hướng cho những ai muốn thuộc về Ngài: “Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến với Chúa Cha mà không qua Thầy.” (Ga 14:6)
Chúa Giêsu đã định hướng cách sống để tín nhân cố gắng sống tốt, chờ Ngài trở lại đón về trời – quê hương đích thực. Ngài về trời trước, chúng ta còn ở lại. Đó là cuộc chia tay đầy ý nghĩa, không buồn thảm mà lại tràn trề hy vọng. Vả lại, chúng ta không hề mồ côi, vì Ngài hứa: “Đấng Bảo Trợ là Thánh Thần Chúa Cha sẽ sai đến nhân danh Thầy, Đấng đó sẽ dạy anh em mọi điều và sẽ làm cho anh em nhớ lại mọi điều Thầy đã nói với anh em.” (Ga 14:26)
Người ta lầm tưởng Chúa Giêsu là nhà cách mạng lỗi lạc, chính trị gia đại tài, đang tìm cách khôi phục vương quốc trần gian. Không, Vương Quốc Thiên Chúa không ở thế gian này. Người ta lại hỏi dò: “Thưa Thầy, có phải bây giờ là lúc Thầy khôi phục vương quốc Israel không?” (Cv 1:6) Nhưng Ngài xác định: “Anh em không cần biết thời giờ và kỳ hạn Chúa Cha đã toàn quyền sắp đặt, nhưng anh em sẽ nhận được sức mạnh của Thánh Thần khi Người ngự xuống trên anh em. Bấy giờ anh em sẽ là chứng nhân của Thầy tại Giêrusalem, trong khắp các miền Giuđê, Samari và cho đến tận cùng trái đất.” (Cv 1:7)
Khi Chúa Giêsu được cất lên, có đám mây quyện lấy Ngài, không ai thấy Ngài nữa. Người ta ngơ ngẩn, không biết vì tiếc Chúa hay tiếc cảnh lạ. Họ đang đăm đăm nhìn lên trời theo hướng Ngài bay lên, có hai người mặc áo trắng xuất hiện ngay bên cạnh họ và nói: “Hỡi những người Galilê, sao còn đứng nhìn lên trời? Đức Giêsu, Đấng vừa lìa bỏ các ông và được rước lên trời, cũng sẽ ngự đến y như các ông đã thấy Người lên trời.” (Cv 1:11) Thật lạ lùng! Phàm ngôn không thể diễn tả.
Sự kiện Chúa Giêsu về trời là dấu chỉ bảo đảm rằng tín nhân cũng sẽ về trời với Ngài. Điều đó chắc chắn chứ không mơ hồ, viển vông, hoặc ảo tưởng. Với niềm hy vọng đó, Thánh Vịnh gia mời gọi: “Vỗ tay đi nào, muôn dân hỡi! Mừng Thiên Chúa, hãy cất tiếng hò reo! Vì Đức Chúa là Đấng Tối Cao, Đấng khả uý, là Vua Cả thống trị khắp địa cầu.” (Tv 47:2-3)
Tín nhân thực sự hạnh phúc vì được nhận biết và tôn thờ một Thiên Chúa duy nhất. Niềm vui chan hòa: “Thiên Chúa ngự lên, rộn rã tiếng hò reo, Chúa ngự lên, vang dội tiếng tù và. Hãy đàn ca, đàn ca lên mừng Thiên Chúa, đàn ca lên nào, đàn ca nữa kính Vua ta! Thiên Chúa là Vua toàn cõi địa cầu, hãy dâng Người khúc đàn ca tuyệt mỹ. Thiên Chúa là Vua thống trị chư dân, Thiên Chúa ngự trên tòa uy linh cao cả.” (Tv 47:6-9) Hạnh phúc nối tiếp, hy vọng kéo dài và lan tỏa.
Thánh Phaolô nói rất rõ ràng: “Đức Kitô đã chẳng vào một cung thánh do tay người phàm làm ra, vì cung thánh ấy chỉ là hình bóng của cung thánh thật. Nhưng Người đã vào chính cõi trời, để giờ đây ra đứng trước mặt Thiên Chúa chuyển cầu cho chúng ta. Người vào đó, không phải để dâng chính mình làm của lễ nhiều lần, như vị thượng tế mỗi năm phải đem theo máu của loài khác mà vào cung thánh.” (Dt 9:24-25)
Như có ý giải thích, Thánh Phaolô cho biết: “Người đã phải chịu khổ hình nhiều lần, từ khi thế giới được tạo thành. Nhưng nay, vào kỳ kết thúc thời gian, Người đã xuất hiện chỉ một lần, để tiêu diệt tội lỗi bằng việc hiến tế chính mình. Phận con người là phải chết một lần, rồi sau đó chịu phán xét. Cũng vậy, Đức Kitô đã tự hiến tế chỉ một lần, để xoá bỏ tội lỗi muôn người. Người sẽ xuất hiện lần thứ hai, nhưng lần này không phải để xoá bỏ tội lỗi, mà để CỨU ĐỘ NHỮNG AI TRÔNG ĐỢI NGƯỜI.” (Dt 9:26-28) Vì vậy, “nhờ máu Đức Giêsu đã đổ ra, chúng ta được mạnh dạn bước vào cung thánh.” (Dt 10:19) Quả thật, tín nhân chúng ta vô cùng hạnh phúc vì được Chúa trao ban cho quyền đó, mặc dù chúng ta hoàn toàn bất xứng.
Nhưng còn hơn thế nữa, chính “Ngài đã mở cho chúng ta một con đường mới và sống động qua bức màn, tức là chính thân xác của Ngài. Chúng ta lại có một vị tư tế cao trọng đứng đầu nhà Thiên Chúa.” (Dt 10:20-21) Và Thánh Phaolô khuyên: “Hãy tiến lại gần Thiên Chúa với một lòng chân thành và một đức tin trọn vẹn, vì trong lòng đã được tẩy sạch mọi vết nhơ của lương tâm, còn ngoài xác đã được tắm rửa bằng nước tinh tuyền. Hãy tiếp tục tuyên xưng niềm hy vọng của chúng ta cách vững vàng, vì Đấng đã hứa là Đấng trung tín.” (Dt 10:22-23)
Thánh Augustinô nói: “Đức tin là tin những gì bạn không thấy, và phần thưởng của đức tin là thấy những điều bạn tin.” Thánh Tôma Aquinô lý giải: “Mặc dù cái nhìn chúng ta bị giới hạn và mờ nhạt về những sự rất linh thánh, nhưng chỉ thoáng thấy những sự ấy cũng đã là hoan lạc lắm rồi. Có ba điều cần thiết cho phần rỗi con người: hiểu biết điều nào PHẢI TIN; hiểu biết điều nào PHẢI ƯỚC AO; và hiểu biết điều nào PHẢI THỰC HIỆN. Có những điều ta phải nắm giữ bằng đức tin, nhưng lý trí vẫn có thể tìm hiểu; nhờ đó, mọi người đều có thể chia sẻ tri thức về Thiên Chúa một cách dễ dàng, không hoài nghi và lầm lạc.”
Sống đức tin là thực thi lòng thương xót, việc làm cần thiết, nhưng phải kiên trì và không ngừng canh tân. Thật vậy, có thể nói rằng sống đức tin là mối phúc thứ 9 mà chính Chúa Giêsu đã xác nhận: “Phúc thay những người không thấy mà tin!” (Ga 20:29) Sống đức tin là thể hiện cách thức sống động và cụ thể. Sống đức tin là sống đạo, chứ không chỉ dừng lại ở việc giữ đạo hoặc chỉ giới hạn từ cửa nhà thờ vào phía trong. Giữ đạo thì không khó, có thể nói là dễ, nhưng sống đạo thì không dễ, thậm chí là phức tạp, thế nên cần phải ý thức và can đảm.
Chính Chúa Giêsu đã phân tích: “Có lời Kinh Thánh chép rằng: Đấng Kitô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ ba, từ cõi chết sống lại; phải nhân danh Người mà rao giảng cho muôn dân, bắt đầu từ Giêrusalem, kêu gọi họ sám hối để được ơn tha tội.” (Lc 24:46-47) Chẳng có niềm hạnh phúc nào mà lại không đau khổ, chẳng có niềm vui nào thiếu nỗi buồn. Chúa Giêsu là Thiên Chúa mà còn chịu đau khổ đến tột cùng mới có thể vinh thắng, chúng ta không thể không đau khổ khi sống đạo. Chắc chắn như vậy!
Thế nào là sống đạo? Là làm chứng về Đức Kitô, về Tình Yêu Thiên Chúa, về Lòng Chúa Thương Xót, vì chính Ngài đã truyền lệnh cho mỗi chúng ta: “Chính anh em là chứng nhân về những điều này.” (Lc 24:48) Rất rõ ràng!
Cuộc chia tay của Chúa Giêsu với các môn đệ là cuộc chia tay hoan hỷ chứ không buồn thảm: “Thầy sẽ gửi cho anh em điều Cha Thầy đã hứa. Còn anh em, hãy ở lại trong thành cho đến khi nhận được quyền năng từ trời cao ban xuống.” (Lc 24:49) Nói xong những lời đó, Ngài dẫn các ông tới gần Bêtania, rồi giơ tay chúc lành cho các ông. Đang khi chúc lành, Ngài rời khỏi các ông và được đem lên trời. Niềm hy vọng tràn đầy tâm hồn họ, giúp họ thêm can đảm vào đời và ra khơi trong mọi hoàn cảnh.
Thánh Luca kể rõ: “Bấy giờ các ông bái lạy Người, rồi trở lại Giêrusalem, LÒNG ĐẦY HOAN HỶ, và hằng ở trong Đền Thờ mà chúc tụng Thiên Chúa.” (Lc 24:52-53) Đức Kitô chịu chết nhưng phục sinh khải hoàn và lên trời, chúng ta cũng hy vọng được sống lại và lên trời vĩnh cư với Ngài. Đó là niềm hạnh phúc khôn tả, niềm hy vọng tuyệt vời và niềm hy vọng cuối cùng của mỗi Kitô hữu.
Nhập đề, thân bài và kết luận là ba phần thiết yếu của một bài luận. Tương tự, cuộc đời cũng có ba khoảng – tuổi thơ, tuổi trẻ và tuổi già. Có thể có người chỉ có tuổi thơ mà không có tuổi trẻ và tuổi già, hoặc có người có tuổi thơ và tuổi trẻ mà không có tuổi già. Nhưng ai cũng có ba khoảng thời gian: quá khứ, hiện tại và tương lai.
Bởi vì “nhân vô thập toàn” nên đừng quay lại quá khứ mà nuối tiếc hoặc tự trách mình thái quá, hãy hướng tới tương lai để vươn lên. Ai nghĩ gì, mặc họ. Hãy cứ là chính mình. Đừng đếm những gì đã mất, hãy quý trọng những gì hiện đang có, và định hướng mới về những gì khả dĩ đạt được trong tương lai. Lý do rất đơn giản: Quá khứ không bao giờ trở lại, nhưng tương lai có thể bù đắp cho những gì đã mất mát hoặc sai sót.
Là Đất rất mực công bình, Thiên Chúa không thiên vị bất kỳ ai. (Gl 2:6; Cv 10:34) Cửa này khép lại thì sẽ có cửa khác mở ra. Hãy vững tin vào Ngài. Thánh Gioan Kim Khẩu (347-407) xác tín: “Thiên Chúa lượng định đau khổ theo mức cần thiết cho chúng ta.” Cứ an tâm, vì Thiên Chúa đã quan phòng và tiền định, nghĩa là Ngài đã định hướng riêng từng người. Đừng chê trách hoặc đề cao bất cứ ai, cũng đừng mặc cảm, nhút nhát. Mỗi người đều có vị trí nhất định theo Thánh Ý Chúa, với mục đích là để làm vinh danh Ngài theo cách riêng của mỗi người.
Thánh Lêô nói: “Trong Đức Kitô chịu đóng đinh mà chúng ta chết cho tội, và trong Đức Kitô phục sinh mà sống lại với đời sống ân sủng, và chúng ta cũng được tới trời cao qua cuộc thăng thiên Ngài. Việc tham dự vào mầu nhiệm của Đức Kitô với tư cách là thành viên của Ngài, hoàn toàn phụ thuộc vào Ngài và gắn bó mật thiết với vận mệnh của Ngài.” Giáo lý Công giáo nói: “Niềm hy vọng là nhân đức đối thần mà chúng ta mong ước Vương Quốc Thiên Đàng và sự sống vĩnh hằng là hạnh phúc của chúng ta, tin vào lời hứa của Chúa Kitô và dựa vào không chỉ bằng sức mạnh mà là sự trợ giúp đỡ của ơn Chúa Thánh Thần.” (GLCG số 1817)
Lạy Thiên Chúa nhân lành tuyệt đối, Ngài quan phòng và tiền định mọi sự, xin cảm tạ Ngài đã ban cho chúng con đức tin, xin giúp chúng con can đảm sống đạo và làm chứng về Ngài suốt cuộc lữ hành trần gian. Khi chúng con hoàn tất hành trình đức tin đời này, xin cho chúng con được ở nơi nào có Con Một Yêu Dấu của Ngài. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu Kitô Phục Sinh, Đấng Cứu Độ duy nhất của nhân loại. Amen.
TRẦM THIÊN THU