Những ngày cuối năm, dường như thời gian trôi nhanh hơn bình thường khi một vòng tuần hoàn của trái đất sắp khép lại. Những hối hả, lo toan của cuộc sống đời thường nhanh chóng lấp đầy quỹ thời gian của mỗi người.
Có người vẫn vất vả ngược xuôi trong cuộc mưu sinh, tối tăm mặt mũi với những nỗi lo cơm áo gạo tiền. Có người tất bật cố gắng hoàn thành những công việc chưa hoàn thành của năm cũ. Nhưng cũng có những người chậm rãi, trầm tư và lặng lẽ bên dòng thời gian ôn lại bao kỷ niệm buồn vui, những thành công hay thất bại.
Buồn vì một năm nữa sắp trôi qua, ta lại già thêm chứ không phải lớn thêm một tuổi như lúc còn trẻ con. Thêm tuổi đời là thêm những vết nhăn của lo toan trên vầng trán và đôi vai cũng dần dà trĩu nặng gánh mưu sinh. Buồn vì những cuộc chia ly tiễn biệt với những người thân quen già trẻ lớn bé. Buồn vì thế thái nhân tình hay những mất mát thua thiệt trong cuộc sống bon chen.
Vui vì những thành quả ta đạt được sau bao nỗ lực cố gắng. Vui vì sự quan tâm giúp đỡ, chia sẻ của biết bao người dành cho ta khi thất bại và vấp ngã để ta có thể tự đứng dậy và tiếp tục bước đi trên chính đôi chân của mình. Vui vì những lúc đau yếu hay chùn chân, ta vẫn còn một chỗ dựa vững chắc là gia đình. Đó không chỉ là nguồn vui mà còn là điều hạnh phúc.
Ta đã đã tiêu phí bao nhiêu thời gian cho những lúc “trà dư tửu hậu”, say sưa với những trò giải trí, sa đà vào mạng xã hội vô bổ? Bao nhiêu điều tiếc nuối, bao nhiêu toan tính chưa thực hiện, bao công việc còn dang dở? Đã bao lần ta mải mê chạy theo “mồi phú quý, bả vinh hoa”? Bao nhiêu người thân yêu, bạn bè đã rời xa – ở lại với ta sau bao sóng gió thăng trầm của cuộc sống?
Thời gian là thứ hữu hạn nhưng nó có thể làm mọi thứ già đi, bạc trắng theo nó. Đời người không biết trải qua bao nhiêu lần cuối năm? Không ai có thể trả lời được cho đến khi nhắm mắt “trở về làm cát bụi”. Người biết nắm bắt thời gian là người có khả năng làm chủ cuộc sống, gặt hái thành công cho chính mình. Thêm một tuổi đời, sức khoẻ có kém hơn trước nhưng bù lại kinh nghiệm sống nhiều hơn.
Ta mới “ngộ” ra rằng có những thứ chúng ta đang có, chúng ta không hề biết quý trọng. Có rất nhiều thứ chúng ta đang có mà chúng ta cảm thấy bình thường thì đó lại đang là niềm khao khát của biết bao người khác. Có rất nhiều thứ ta mải mê kiếm tìm nhưng không bao giờ thỏa mãn. Có những thứ đang có khi mất đi rồi ta không bao giờ tìm lại được.
Một trong số những quà tặng quý giá nhất mà Chúa đã ban tặng cho ta chính là sức khỏe. Cha ông ta cũng đã muốn gửi gắm đến những thế hệ sau bức thông điệp ngắn gọn nhưng súc tích qua câu nói “sức khỏe là vàng”. Dù tinh thần ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe nhưng cũng có lúc nó không thể điều khiển được cơ bắp hay những hệ thống đang vận hành cơ thể của ta. Vì thế phải cân đối giữa công việc, vui chơi, nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân.
Cuộc đời không hoàn hảo và ta cũng sẽ chẳng thể nào làm nó hoàn hảo hơn. Thế nên, đôi khi cũng cần nhìn những điều không hoàn hảo đó như một phần tất yếu nên có và cần phải có trong cuộc sống. Như vậy, ta sẽ sống thanh thản và bao dung hơn. Một năm sắp trôi qua, không gian của sai lầm và tiếc nuối lại rộng hơn. Có những lời lẽ không hay đã thốt ra, có những việc không nên cũng đã làm, có những tổn thương ta đã gây ra cho ai đó và có cả những lời tri ân đã bị ta bỏ lỡ.
Một lời cảm ơn, một lời xin lỗi, một lời yêu thương chẳng bao giờ là quá muộn. Hãy nói cảm ơn vì những thành tựu một năm qua vì chắc chắn ta sẽ chẳng thể đạt được nếu chỉ có một mình. Hãy cám ơn những người đã chia sẻ, giúp đỡ ta bằng cách này hay cách khác vì “đối với một tín hữu lòng biết ơn là trung tâm của đức tin: một Kitô hữu không biết cám ơn là một người đã quên đi tiếng nói của Thiên Chúa”. (ĐTC Phanxicô)
Và đừng quên xin lỗi những ai mà mình đã trót làm tổn thương, lời xin lỗi như một lời thú tội để lòng mình nhẹ nhõm hơn. “Xin lỗi là lời khó nói nhưng cần thiết, khi thiếu nó, các nứt rạn nhỏ trở thành lớn hơn – cả khi không muốn – cho tới khi trở thành các hố sâu. Không phải vô tình trong lời kinh Lạy Cha Chúa Giêsu đã dậy chúng ta kiểu nói này: “Xin tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con” (Mt 6,12)”. (ĐTC Phanxicô)
Vâng, xin hãy tha thứ cho người đã vay mượn ta một chút ân tình hay vật chất mà mãi không chịu trả. Những người chỉ cần đến ta khi họ gặp khó khăn. Thậm chí, với cả những kẻ thù ghét, xúc phạm đến ta. Tha thứ không phải chỉ vì lỗi lầm của họ mà là vì việc xóa đi ân oán trong lòng, ta đã từ bỏ được bản năng “tham – sân – si” để sống độ lượng, bác ái và vị tha hơn.
Những ngày cuối năm, tự nhủ lòng mình hãy ăn, uống, ngủ, nghỉ, nói, cười… và sống chậm lại một chút để cảm nhận cuộc sống yên bình. Hãy lắng nghe con tim mình với nhịp đập không bận rộn, không lo toan, không vương vấn. Hãy tạ ơn Chúa vì những gì ta đã có hay đã mất để ta biết yêu thương và quý trọng hơn những gì mình đang có hôm nay.
Jos. Hoàng Mạnh Hùng