Các bạn trẻ thân mến,
Có bao giờ bạn cảm thấy mình phân vân trong việc chọn lựa bậc sống không? Chắc là có chứ nhỉ? Nhiều lúc chúng ta đứng trước ngã ba đường, không biết mình nên đi tu, lập gia đình hay sống độc thân giữa đời.
Trong những tuần sắp tới, mỗi tuần chúng tôi sẽ cố gắng cung cấp cho bạn một đoạn Tin Mừng để suy niệm và nhận định về ơn gọi nhé.
Những bài này được chúng tôi dịch từ cuốn: The J-Team: 25 Gospel Meditations for times of discernment (Manila: Cardinal Bea Institute, Ateneo de Manila Univerysity, 1989) của Santos G. Mena, S.J. Ngài đã về với Chúa cách đây vài năm. Cuốn sách này gồm 25 đoạn Tin mừng dành cho các bạn trẻ cầu nguyện và nhận định về ơn gọi trong những lúc đang phân vân.
Vậy chúng ta bắt đầu với bài một nhé.
Mến chúc bạn vui và tìm được con đường phục vụ Chúa và tha nhân.
Đọc Tin Mừng Gioan 6: 1-15
Sau đó, Đức Giê-su sang bên kia Biển Hồ Ga-li-lê, cũng gọi là Biển Hồ Ti-bê-ri-a.2 Có đông đảo dân chúng đi theo Người, bởi họ từng được chứng kiến những dấu lạ Người đã làm cho những kẻ đau ốm.3 Đức Giê-su lên núi và ngồi đó với các môn đệ.4 Lúc ấy, sắp đến lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái. 5 Ngước mắt lên, Đức Giê-su nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình. Người hỏi ông Phi-líp-phê: “Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây? “6 Người nói thế là để thử ông, chứ Người đã biết mình sắp làm gì rồi.7 Ông Phi-líp-phê đáp: “Thưa, có mua đến hai trăm quan tiền bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút.”8 Một trong các môn đệ, là ông An-rê, anh ông Si-môn Phê-rô, thưa với Người:9 “Ở đây có một em bé có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng với ngần ấy người thì thấm vào đâu! “10 Đức Giê-su nói: “Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi.” Chỗ ấy có nhiều cỏ. Người ta ngồi xuống, nguyên số đàn ông đã tới khoảng năm ngàn.11 Vậy, Đức Giê-su cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho những người ngồi đó. Cá nhỏ, Người cũng phân phát như vậy, ai muốn ăn bao nhiêu tuỳ ý.12 Khi họ đã no nê rồi, Người bảo các môn đệ: “Anh em thu lại những miếng thừa kẻo phí đi.”13 Họ liền đi thu những miếng thừa của năm chiếc bánh lúa mạch người ta ăn còn lại, và chất đầy được mười hai thúng.14 Dân chúng thấy dấu lạ Đức Giê-su làm thì nói: “Hẳn ông này là vị ngôn sứ, Đấng phải đến thế gian! “15 Nhưng Đức Giê-su biết họ sắp đến bắt mình đem đi mà tôn làm vua, nên Người lại lánh mặt, đi lên núi một mình.
Suy niệm:
Câu chuyện trong đoạn Tin Mừng bạn vừa nghe rất quen thuộc phải không nào? Nó là một trong những câu chuyện “ngạc nhiên” của Tin Mừng đấy bạn ạ.
“Wow!” Đó là lời kinh ngạc được thốt lên của nhiều ngàn người tối hôm đó khi họ được no thỏa sau một bữa ăn bất ngờ.
Họ nhận ra Đức Giê-su là một ai đó giống như một tiên tri. Ngài trở thành người hùng của họ. Và Ngài cũng là người hùng của tôi nữa.
Ngoài Giê-su, trong đoạn Tin Mừng này, ai còn có thể là người hùng của tôi? Trong câu chuyện này, tôi còn nhận ra những anh hùng bé nhỏ nào khác chăng? Họ là ai vậy? Phải chăng là An-rê? Phi-líp-phê? Và Phê-rô?
Hừm! ừm! “Ở đây có một cậu bé!” (Bạn có quên cậu ấy không vậy?) Và có lẽ cậu ta cũng kinh ngạc la lên “wow!” Chắc phải hơn mười lần vào tối hôm đó.
Cậu là ai vậy? Tên cậu ta là gì? Lý do gì mà tên của cậu được ghi lại trong Tin Mừng vậy? Cậu chỉ là một nhỏ nhắn và bình thường. Một cậu bé lạc lõng giữa 5 ngàn người.
“Không kể trẻ em và phụ nữ,” theo Tin Mừng Mát-thêu. Vào thời đó, trẻ em và phụ nữ là những người không quan trọng trong xã hội. Nếu có, họ cũng không được xem là đáng kể.
Chỉ là một cậu bé. Hãy suy nghĩ xem tại sao lại là một cậu bé? Điều đó có nghĩa gì? Tôi muốn nói, một cậu bé thật sự. Và cậu đã hiện diện ở đó, nơi đó cậu trở thành quan trọng.
Một cậu bé đã trở thành một người hùng bất hủ. Cậu đã làm cho ngày hôm đó trở thành ngày cứu độ. Cậu trao cho Đức Giê-su 5 chiếc bánh và 2 con cá cách tự nguyện hay miễn cưỡng?
Nếu 5 chiếc bánh và 2 con cá ngày hôm đó là bữa ăn tối của cậu, tôi không nghĩ rằng cậu hứng thú với ý tưởng trao chúng cho Đức Giê-su. Chắc chắn cậu không thể đoán được Đức Giê-su sẽ làm gì với 5 chiếc bánh và 2 con cá đó.
Hãy tưởng tượng. Chỉ cần tưởng tượng! Chuyện gì xảy ra nếu cậu từ chối? Đó là tự do và đặc quyền của cậu bé, phải không bạn? Chắc chắn, Đức Giê-su không ép buộc cậu bé trao cho Ngài 5 chiếc bánh và 2 con cá đúng không nào?
Đó không bao giờ là cách của Đức Giê-su. Ngài chỉ ngõ lời mời đối với cậu ta. Ngài chỉ mời gọi cậu ấy trao cho Ngài 5 chiếc bánh và 2 con cá mà thôi. Vâng! Nếu cậu ta từ chối, nếu cậu bé giữ lại 5 chiếc bánh và 2 con cá để dùng cho bữa ăn tối, không nghi ngờ chút nào, cậu sẽ có một bữa ăn tối tuyệt vời. Chắc chắn cậu sẽ cảm thấy thật hạnh phúc vào đêm hôm đó.
Nhưng, thưa bạn! Cậu ta sẽ bỏ lỡ một cơ hội trong cuộc đời của mình. Đó là trở thành người được cả thế giới biết đến cho tới ngày nay.
Hãy tưởng tượng cậu ta nói: “Tại sao lại là tôi? Tôi tin chắc rằng không phải chỉ một mình tôi trong đám đông hôm đó có bánh và cá. Chắc chắn nhiều người khác cũng có bánh và cá. Thậm chí có cả pho-mát, rượu, và nhiều thứ khác nữa.
Tại sao lại là tôi? Lẽ ra cậu ta đã nói như thế. Nhưng cậu đã không nói. Thực tế là cậu đã dâng hết cho Đức Giê-su. Và vì thế, thực sự tối hôm đó, cậu cũng được một bữa ăn no nê. Không chỉ một mình cậu. Nhờ cậu – vì sự quảng đại – mà 5 ngàn người khác cũng có một bữa ăn no nê vào tối hôm đó.
Không kể phụ nữ và trẻ em. Tôi nghĩ rằng, kể từ đây, các cậu và các cô phải được kể đến.
Vì thế, tại sao lại là bạn? Bạn có lý đấy. Bạn chỉ là một cậu bé. Bạn chỉ là một cô gái yếu ớt. Đức Giê-su cần bạn làm gì? Ngài và bạn sẽ chiếm được bao nhiêu phần trăm thế giới? Chỉ với một cậu bé? Chỉ với một cô gái?
Bạn có là gì đâu mà Đức Giê-su lại để ý đến? Tôi tin rằng bạn có thể kể tên nhiều đứa bạn học cùng lớp, nhiều đứa tài năng hơn bạn. Thậm chí còn đạo đức hơn bạn nữa kia.
Thế thì, tại sao lại là tôi? Đức Giê-su làm gì với những khả năng kém cỏi của tôi? Tôi chỉ có chút khả năng thôi mà.
Đó là vấn đề, bạn thân mến. Bạn không bao giờ nói trước được điều Đức Giê-su có thể đạt được cùng với bạn sau khi bạn hiến dâng để phục vụ Ngài.
Đối với Giê-su, bạn có giá trị. Cùng với Giê-su, bạn lại càng có giá trị hơn. Thật sự, bạn chẳng là gì. Nhưng trong tay Giê-su, thì…
Thế thì, tại sao lại là bạn? Nhưng tại sao lại không? Ngay lúc này, chẳng lẽ bạn không có gì để tâm sự với Giê-su chăng? Tại sao bạn không nhắm mắt lại tâm sự với Ngài?
Tại sao bạn không nói với Ngài: “Lạy Chúa, con sợ hãi. Con do dự trao cho Chúa 5 chiếc bánh và 2 con cá đời con. Hay bất cứ điều gì con có. Con sẽ không bao giờ biết… Có thể chính Chúa sẽ sử dụng 5 chiếc bánh và 2 con cá đó, và để cho con không có bữa ăn tối. Vì Chúa thấy đó con có thể có những kế hoạch cho riêng mình. Con cũng dự định sử dụng tài năng của con cho những mục đích cụ thể. Con dự định sống cuộc đời hoàn toàn theo ý con.
Lạy Chúa, Liệu kế hoạch Chúa dành cho con sẽ làm con hạnh phúc? Hãy tiếp tục tâm sự với Chúa bạn nhé.