Những ngày này, cộng đồng phẫn nộ với hành động quái ác của người đàn ông mà không biết phải liệt ông vào hạng nào. Với hành đồng không phải hành động của con người thì người đàn ông đó đã hãm hại đứa bé hàng xóm của mình chỉ mới 5 tuổi. Nhìn di ảnh đứa bé chắc có lẽ không ai cầm lòng được và cay đắng với con người gây ra cái chết của bé cũng như tổn thương không thể nào bù đắp được cho gia đình của bé.
Khi hành động như vậy, người đàn ông đó đi tìm cái gì ? Anh ta đi tìm sự sống hay đi tìm cái chết. Hành động của người đàn ông đó là hành động đi tìm khoái lạc, là hưởng sự sung sướng, là thỏa mãn đam mê của mình. hưởng niềm vui nhất thời. Hành động lúc đó là hưởng hạnh phúc sung sướng nhất thời trong chóng vánh. Không ai trong cuộc đời này đi tìm sự chết. Ai ai cũng đi tìm sự sống, tìm hạnh phúc, tìm niềm vui, tìm hưởng thụ.
Tội ác của người đàn ông ấy nó có thể minh họa cho cho bao nhiêu tội ác lớn hơn nhiều trong cuộc sống. Không chỉ một mình em bé 5 tuổi đó bị giết nhưng hàng ngàn, hàng vạn sinh linh bị vùi dập, bị giết chết trong cuộc đời này. Và cũng có khi sự ác là nói hành nói xấu, vu oan, miệt thị người khác ngày mỗi ngày vẫn đang diễn ra.
Nếu chúng ta không rơi vào tội ác đó như thế đi chăng nữa thì nó cũng nhắc nhớ những sai phạm, tội lỗi nho nhỏ trong cuộc đời của mỗi chúng ta. Chúng ta để ý một chút thì trong tất cả sai phạm hoặc tội lỗi của chúng ta là đi tìm niềm vui, hạnh phúc, khoái lạc, sự sống. Rất rõ ràng là ai ở trong cuộc đời này ai ai cũng đi tìm sự sống, đi tìm hạnh phúc, khoái lạc nhưng có điều phức tạp. Phức tạp vì sự sống, hạnh phúc, khoái lạc tìm ở đâu và con đường nào dẫn đến sự sống, đến niềm vui và hạnh phúc thật sự
Người đàn ông đi tìm khoái lạc, tìm niềm vui, thỏa mãn đam mê nhất thời nhưng cuối cùng cái gì chờ anh ta : Nhà tù và có thể là án tử hình cùng với sự khinh bỉ của mọi người. Tưởng chừng anh ta và những người hành động như anh ta là đi tìm sự sống nhưng cái cuối cùng đến với họ là cái chết.
Giả sử như không ai tìm ra anh ta, anh ta không bị ra tòa, không ai biết để khinh bỉ nhưng cái chết đã có từ trước. Cái chết đã có từ trước rồi. Cái chết đích thực của con người có từ trong tinh thần của anh ta rồi. Bằng hành động gian ác đó anh ta hủy diệt cái gọi là nhân phẩm của con người anh ta. Giá trị cao quý nhân phẩm cao quý của con người đã bị chết rồi. Phức tạp là hành động đó người ta muốn đi tìm niềm vui, hạnh phúc nhưng cuối cùng gặt hái là cái chết.
Chúng ta còn nhớ các cuộc chiến tranh thế giới đã qua trong lịch sử. Khi Hitler tung ra tư tưởng dân tộc cực đoan để rồi nhân danh tư tưởng đó giết hàng triệu gười Do Thái, nhân danh tư tưởng đó mà đưa thế giới vào cuộc chiến tranh thì tại thời điểm đó thì đại đa số dân tộc Đức đề cao tư tưởng đó. Họ cho Hitler đưa ra là tư tưởng ái quốc và làm theo cách nhiệt tình. Và đó là con đường dẫn dân tộc Đức đến sự sống chứ không phải là cái chết. Thế nhưng rồi lịch sử đã minh chứng đó là con đường dẫn dân tộc Đức đến sự chết chứ không phải là sự sống.
Đó là sự phức tạp. Nẻo đường nào dẫn đến hạnh phúc, bình an đích thực quả là phức tạp. Chính trong sự phức tạp đó xuất hiện câu hỏi rằng liệu mỗi người chúng ta đặt ra câu hỏi đâu là sống, đâu là chết. Mỗi người chúng ta làm quan án là chúng ta dựa trên giá trị khách quan nào để định nghĩa về bình an, hạnh phúc.
Và như vậy, riêng bỉ nhân, bỉ nhân cần người dẫn đường để mình đi, hướng dẫn xem mình tìm gì trong cuộc sống. Ta cần người dẫn đường đưa đến sự sống thật chứ không phải là cái chết. Và rồi Bỉ nhân xin phép chọn người dẫn đường đó là Giêsu.
“Chiên tôi thì nghe tiếng tôi ! Tôi biết chúng và chúng theo tôi !Tôi ban cho chúng sự sống đời đời !” Chúa đã nói như vậy.
Ngày hôm nay nhiều người và nhất là giới trẻ nghĩ rằng bị gò bó v với lời mời gọi của Chúa. Nghĩ đến đoàn chiên phải nghe tiếng chủ là nghĩ đến thụ động trong khi người trẻ thì tự do và muốn xác định cá tính của mình. Thật ra Chúa không hề đánh mất tự do. Chẳng qua là Chúa Giêsu sống trong khung cảnh đó là khung cảnh của du mục. Hình ảnh mục tử là để diễn tả Ngài là người dẫn đường và diễn tả những ai thuộc về Ngài.
Chúng ta quen lối suy nghĩ Tây Phương. Biết theo nghĩa ở cái đầu. Ngôn ngữ Do Thái thì biết là biết kiểu trái tim. Như Đức Mẹ, Đức Mẹ ngây thơ quá là không biết đàn ông ! Làm gì đến nỗi như vậy ! Chưa biết nghĩa là chưa quan hệ với ai cả. Biết diễn tả quan hệ thân thiết. Chúa nói biết là Chúa muốn diễn tả sự thiết thân với mỗi người chúng ta,
Bỉ nhân xin chọn Chúa Giêsu làm người dẫn đường là bởi vì khi đọc lại lịch sử thì thấy nhiều lãnh tụ là kẻ chăn thuê và có khi là kẻ trộm cướp khi họ bán đứng nhân dân. Những lãnh tụ chăn thuê hay là trộm cướp là những người sẵn sàng bán đứng dân mình. Mục tử Giêsu không như thế. Mục tử Giêsu là người lãnh đạo mà hiến mạng mình cho đoàn chiên được sống và được sống dồi dào.
Bỉ nhân xin chọn Giêsu là người dẫn đường vì khi đọc lại lịch sử nhân loại ta thấy nhiều lãnh tụ được ca tụng nhưng rồi bị nguyền rủa vì sự thật của lịch sử được phơi bày. Chỉ có mình mục tử Giêsu là mục tử yêu thương đoàn chiên thật sự.
Hơn 20 thế kỷ qua, Chúa Giêsu mãi mãi vẫn là chủ chăn đích thực. Dấu ấn của Chúa Giêsu trên nhân loại này càng ngày càng lớn. Trên hết, niềm tin nói với tôi rằng Ngài là người đầu tiên bước vào cõi vĩnh hằng và Ngài cho tôi sự sống vĩnh hằng.
Thật ra không phải chỉ mình bỉ nhân mà nhiều và nhiều người cũng bị xáo động rằng không biết mình nghe tiếng réo gọi nào. Chúa vẫn gọi nhưng không biết mình có nghe không. Không biết chúng ta có đi trên con đường của Giêsu hay đi trên con đường nào và tìm gì trong cuộc sống.
Trong những giây phút lắng đọng của cuộc đời, ta sẽ thấy chỉ có mình Giêsu mới là Chủ chăn đích thực của đời ta và cũng trong lắng đọng, ta sẽ trả lời được câu hỏi ta đi tìm gì trong cuộc sống.
Lm. Anmai, CSsR