Lời Chúa (Lc 2,1-20)
(8) Trong vùng ấy, có những người chăn chiên sống ngoài đồng và thức đêm canh giữ đàn vật. (9) Và kìa sứ thần Chúa đứng bên họ, và vinh quang của Chúa chiếu toả chung quanh, khiến họ kinh khiếp hãi hùng. (10) Nhưng sứ thần bảo họ: “Anh em đừng sợ. Này tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại, cũng là tin mừng cho toàn dân: (11) Hôm nay, một Ðấng Cứu Ðộ đã sinh ra cho anh em trong thành vua Ðavít, Người là Ðấng Kitô Ðức Chúa. (12) Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người: anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ”. (13) Bỗng có muôn vàn thiên binh hợp với sứ thần cất tiếng ngợi khen Thiên Chúa rằng:
(14) Vinh danh Thiên Chúa trên trời.
bình an dưới thế cho loài người Chúa thương.
(15) Khi các thiên sứ từ biệt mấy người chăn chiên để về trời, những người này bảo nhau: “Nào chúng ta sang Bêlem, để xem sự việc đã xảy ra, như Chúa đã tỏ cho ta biết”. (16) Họ liền hối hả ra đi. Ðến nơi, họ gặp bà Maria, ông Giuse, cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ. (17) Thấy thế, họ liền kể lại điều đã được nói với họ về Hài Nhi này. (18) Nghe các người chăn chiên thuật chuyện, ai cũng ngạc nhiên. (19) Còn bà Maria thì hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng. (20) Rồi các người chăn chiên ra về, vừa đi vừa tôn vinh ca tụng Thiên Chúa, vì mọi điều họ đã được mắt thấy tai nghe, đúng như đã được nói với họ.
Suy niệm
Mẹ đã đáp lại kế hoạch của Thiên Chúa vào ngày được sứ thần truyền tin: “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói” (Lc 1,38). Tuy nhiên, tiếng “xin vâng” ban đầu và nền tảng ấy chỉ là khởi đầu cho một chuỗi liên lỉ những tiếng “xin vâng” trong suốt hành trình cuộc đời của Mẹ.
Thực vậy, khi đến ngày “mãn nguyệt khai hoa”, Mẹ đã sinh hạ người Con yêu dấu trong niềm vui ngập tràn. Hạnh phúc của người phụ nữ được làm mẹ lớn lao dường nào. Và đây, niềm hạnh phúc còn được nhân lên gấp bội khi mà người con mà Mẹ sinh thành lại chính là Đấng Thánh, và là Con Thiên Chúa; đồng thời là vua “trị vì nhà Gia-cóp đến muôn đời, và triều đại của Người sẽ vô cùng vô tận” (x. Lc 1,26-38). Hòa cùng niềm vui với Mẹ là lời ca khen chúc tụng của ca đoàn sứ thần thiên quốc: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế, cho loài người Chúa thương.” (Lc 2,14); bên cạnh đó, còn có các mục đồng nhờ được loan báo đã đến nơi Mẹ sinh con để chung vui, chúc mừng.
Vui mừng là thế, nhưng trong niềm vui vừa của thiên quốc vừa thuộc thế trần này, một thao thức trước huyền nhiệm của Thiên Chúa làm người vẫn còn đó như đêm tối nơi thẳm sâu cõi lòng Mẹ, khiến Mẹ phải tin, ghi nhớ và suy đi nghĩ lại trong lòng.
Thực vậy, về phần mình, Mẹ bằng lòng chịu cảnh khổ cực của việc sinh con nơi quá thiếu thốn và khó nghèo. Tuy nhiên, lòng Mẹ không khỏi xót xa cho đứa con một yêu dấu nhưng rất bé bỏng và quá mỏng manh của Mẹ đang thật cần một nơi với những điều kiện tốt hơn để được chào đời.
Vì Mẹ nghèo nên Con phải thế hay vì khi vào trần gian Con muốn vậy nên Mẹ chung chia?
Trong cái giá lạnh của đêm khuya đất trời, Mẹ ôm con thật chặt vào lòng, trao cho con từng giọt sữa ngọt ngào, đang khi miệng Mẹ hát ru những lời à ơi dịu dàng; chốc chốc Mẹ lại đặt lên trán Người Con Yêu Dấu nụ hôn nồng thắm. Mẹ ôm con cũng đồng thời ôm lấy chính mầu nhiệm nhập thể của Ngôi Con trong kế hoạch cứu độ khôn dò thấu của Đấng Tối Cao. Kế hoạch ấy của Ngài Mẹ tin bằng trọn cả tấm lòng. Tất cả là vì Mẹ muốn yêu như Giêsu.
Cầu nguyện
Lạy Cha chúng con ở trên trời . . .
Kính mừng Maria đầy ơn phúc . . .
Sáng danh Đức Chúa Cha, và Đức Chúa Con, và Đức Chúa Thánh Thần . . .
(Hoàng Sơn,SJ)