Trong cuộc sống tại các nước tân tiến ngày nay, ai cũng thấm thía với câu ngạn ngữ: sống là một cuộc chạy đua! Buổi sáng, người ta chen lấn nhau để lên xe chạy, chạy xe đến sở làm; buổi chiều, người ta giành giựt nhau một chỗ trên xe để về nhà sớm. Hàng tháng, người ta phải chạy đua với sự leo thang của vật giá. Và dĩ nhiên, những tiện nghi mỗi ngày một mới mẻ cũng khiến cho con người chạy bở hơi tai.
Cuộc chạy đua nào cũng đưa lại mệt mỏi. Nhưng mệt mỏi hơn cả đó là cuộc chạy đua trong đó con người không biết mình sẽ đi về đâu… Ðó là hình ảnh của một cuộc sống không có mục đích.
Thánh Phaolô đã so sánh cuộc sống của người Kitô với một cuộc chạy đua. Người Kitô cũng cảm nghiệm được những nhọc mệt trong lộ trình, nhưng họ luôn kiên trì vì biết chắc đích điểm và phần thưởng đang chờ đợi họ.
Thánh Phaolô so sánh và phân tích: “Trong cuộc chạy đua trên thao trường, tất cả mọi người đều chạy, nhưng chỉ có một người đoạt giải. Anh em hãy chạy thế nào để chiếm cho được phần thưởng. Phàm là tay đua thì phải kiêng kỵ đủ điều, song họ làm như vậy là để đoạt phần thưởng chóng hư; trái lại chúng ta nhằm phần thưởng không bao giờ hư nát” (1 Cr 9:24-25).
Về tâm linh, gọi là cuộc đua nhưng không mang tính thi đua như các cuộc thi ở đời. Trong cuộc đua trần gian, người ta có thể dùng “xảo thuật” hoặc “mánh lới” để triệt hạ người khác, miễn sao mình thắng cuộc. Nhưng trong cuộc đua tâm linh, người ta không thể đè bẹp người khác để giành chiến thắng, ngược lại còn phải giúp “kéo” người khác cùng chiến thắng với mình. Nếu đè bẹp người khác thì ta đã thua trận không cần phân minh. Cuộc đua đường tâm linh cần sức khỏe tinh thần hơn cả sức khỏe thể lý, nên nếu ai không được khỏe hay đau bệnh về thể xác cũng đừng tuyệt vọng. Chúa mở cánh cửa đón chờ mỗi người chúng ta.
Thánh Phaolô chia sẻ kinh nghiệm riêng: “Tôi đây cũng chạy như thế, chứ không chạy mà không xác tín; tôi đấm như thế, chứ không phải đấm vào không khí. Tôi bắt thân thể phải chịu cực và phục tùng, kẻo sau khi rao giảng cho người khác, chính tôi lại bị loại” (1 cr 9:26-27). Nếu “chính tôi lại bị loại” thì thật là nguy hiểm!
Chạy đua cũng có nhiều cách chạy. Có người chạy vì vui mừng, phấn khởi, thú vị; có người chạy vì hoảng sợ, chạy trốn; có người chạy vì muốn cứu vớt người khác, có người chạy vì nhẫn tâm hoặc vô cảm. Đủ dạng “chạy”.
Xin cho những người con cái Chúa luôn chạy trong vui mừng phấn khởi, hạnh phúc vì họ không chạy một mình. Chúng ta biết rằng bên cạnh mình, còn có những người anh em cùng chung sức với bạn và tôi… Một vòng tay, một nụ cười, một cử chỉ thân ái, một hành động tương trợ: bao nhiêu cử chỉ ấy là bấy nhiêu nâng đỡ và là ánh sáng cho bạn và tôi tiếp tục chạy cho tới đính điểm tâm linh của mình. Amen
Maria Hồng Quế