Nhìn vào người phụ nữ ấy, ban đầu, có thể bạn và tôi sẽ tưởng chừng như cây tùng cây bách cho ai đó dựa vào nhưng càng tiếp xúc và càng cảm xúc ta nhận ra nơi bờ vai ấy cũng chỉ là cây dương liễu và cần đâu đó có bờ vai để dựa vào. Nhưng rồi, ngoài cái tên cúng cơm mà cha mẹ đặt cho, người ấy chả hiểu làm sao lại gắn cho mình thêm cái phận đời sau hai chữ “rong rêu”.
Rong Rêu thật ra rất mảnh mai, rất nhẹ nhàng, sâu lắng và có khi là yếu đuối lắm. Nhưng rồi phận đời đẩy dưa, Rong Rêu lại tự bảo mình mạnh lên, cố lên và hãy đứng lên giữa chợ đời.
Như bao nhiêu người khác, Rong Rêu mong và nghĩ cũng như tin rằng mình sẽ có ai đó là bờ vai để dựa một cách chân thành và chân tình. Đơn giản lắm ! Nó chỉ vỏn vẹn ở hai chữ “niềm tin”.
Trong dòng chảy của hai làn nước mắt và những phút ngắn ngủi trải lòng, Rong Rêu cảm thấy buồn và đau vì lẽ giữa cái chợ đời quá bon chen này, Rong Rêu mong tìm nơi những người thân thương một chỗ đặt để của niềm tin mà không có.
Niềm tin ngày càng xuống cấp của xã hội cộng thêm những đau đớn mà cơ thể đang mang suốt 6 năm trời làm cho con người càng thêm bi quan trầm uất. Ngoài cái vỏ bọc của sương gió dặm trường để gánh đời đó lại chứa đựng một tâm hồn quá nhiều tổn thương.
Huyết áp nhảy tựa mưa sa và nhịp tim có khi ở cái mức không còn cao hơn nữa đã làm cho con người của Rong Rêu tưởng chừng như không còn sống trên trần gian này nữa. Thêm những cơn đau buốt của cơ thể do chứng ung thư gây hại để nó trở nên những ám ảnh của cuộc đời.
“Bạn có biết không ? Có những tối nằm xuống nhưng có ngủ được đâu ? Suy nghĩ và trằn trọc mãi cho đến sáng vì mình sợ không còn sống lắm ! Mình, có khi cũng sợ chết lắm nhưng cũng có không chẳng sợ chết. Mình vẫn cầu xin cho một ngày nào đó mình gục luôn chứ không nằm trên giường bệnh để phải làm phiền bất cứ một ai … có những khi mình đau khổ mình hay ghé Đức Mẹ Kỳ Đồng để như nói hết với Mẹ về cuộc đời của mình …”
Dễ thương quá Rong Rêu à ! Bạn cũng như mình, giữa cái chợ đời và nói đường tu còn quá nhiều trắc trở, có những lúc chả muốn và chả cần biết ai và chả cần tin ai nữa vì chả còn ai để mình tin nữa dù đó là đấng tu hành. Có khi mình và bạn muốn buông xuôi tất cả nhưng rồi mình và bạn cứ phải tiếp bước giữa cuộc đời này đầy gian khó.
Như mình đã tâm sự với bạn “Bạn và mình may mắn hơn nhiều người lắm. Nhìn lên mình và bạn không bằng ai nhưng nhìn xuống mình và bạn may mắn hơn nhiều người lắm ! Bởi đơn giản, mình và bạn dù có bệnh nhưng vẫn còn có chút tiền để xoay trở bạn à !”.
Thôi thì cứ hãy vui lên mà sống bởi mỗi một ngày, bạn và mình còn để chân xuống đất và lọ mọ thấy đôi dép thì đó là một cái ơn lớn lắm rồi bạn.
Phận Rong Rêu nó gắn liền với đời bạn đó.
Tâm sự của ca khúc thật quen và thật dễ thương khi chàng nhạc sĩ tài hoa Tuấn Ngọc cất lên làm cho cõi lòng mình rung cảm và con tim của mình nhói lên :
Thà là rong rêu, lênh đênh trên biển.
Thà là chim bay vui theo tháng ngày.
Thà là mây trôi mênh mang giữa bầu trời.
Lang thang giữa cuộc đời mà vui.
Đời là vậy đó bạn ạ !
Thật ra rong rêu là hai loài khác nhau, nhưng ở nước mình hay dùng từ ghép cho êm tai nên tưởng như một. Có lẽ do Rong Rêu là loại ngoại hạng, không phải là hạng cao sang mà thuộc hạng chưa biết phân loại thế nào: rêu không phải thực vật, không phải động vật, không phải tảo, rêu thuộc dạng hạ đẳng trong thế giới sinh vật. Chưa nghe nói từ rong rêu sẽ tiến thành cái gì ngoài rong rêu.
Rêu sống nơi ẩm thấp, khi thấy rong rêu là thấy cổ xưa. Rong rêu là lớp phủ bên ngoài, cạo bỏ ra dễ ợt, cho không ai thèm lấy! Nhưng thấy rêu ai cũng phải nhìn vì màu sắc rất đẹp. Rêu có thể bị chà đạp, khô héo đến tàn dần, nhưng không dễ hết, mất lớp này, còn lớp khác, dù khô héo cỡ nào khi đủ điều kiện, có hơi nước là hồi sinh xanh rực trở lại.
Phận rong rêu là phận dễ bị xem thường, không có giá trị, chỉ biết làm đẹp cho đời nghe sao buồn quá.
Có lẽ, không có rêu, đời chỉ bớt đi vẻ đẹp; không có rêu, ai biết nơi nào là chốn cổ xưa, tịch liêu và đầy hấp dẫn, huyền bí…. Nhưng đừng quên, rêu là loài mở đường đầu tiên cho động thực vật phát triển sự sống trên cạn, rêu là nền để các loài dựa lên tiến hóa. Rêu là loài đầu tiên xâm chiếm khu vực để tạo điều kiện cho các loài khác tới xâm chiềm. Không có rêu, sẽ không có nhân tố dẫn đường đến được hôm nay. Thế mà ngày nay, khi mọi giống loài đều đã phát triển, cứ xem không rêu chẳng có ảnh hưởng gì. Rêu có chết hết thì đời vẫn thế!
Mình và bạn, mình cùng bạn sẽ chỉ xin làm rong rêu cho đời nhé bạn !
Viết đến đây mình lại nhớ tâm tư của anh Thành Tâm : Thà làm thân cỏ cây, đóa hoa rừng ngả nghiêng trước gió. Kiếp chim xanh cánh tung trời mây nơi miền xa tắp sóng vỗ ngoài khơi. Vì đời muôn cỏ cây không bao giờ làm ai oán than. Chúa ơi, chớ ghi trong lòng phút giây lỗi lầm, con phụ lòng Người thương.
Vâng ! Ta hãy là rong rêu mang vẻ đẹp cho đời và cho người và hãy nhớ đừng làm ai oán than về mình là được rồi Rong Rêu nhé !
Phận người : mình và bạn cũng có nhiều giây phút lỗi lầm. Ta hãy cùng nhau xin Chúa thương tha thứ cho bạn và mình để khi mình có nhắm mắt xuôi tay mình sẽ mỉm cười và mọi người khóc. Mìm cười vì mình hoàn thành nhiệm vụ rong rêu ở cái cõi tạm này và mọi người sẽ khóc cho cái phận bọt bèo không đáng giá nhưng chỉ biết làm đẹp của mình.
Bạn hãy nhớ rằng, mỗi dòng nước mắt của bạn, có một ai đó luôn ở cạnh bạn, sẻ chia và sẽ cùng bạn lau dòng lệ sầu trên cái phận má không hồng mà rất sâu sắc của bạn, Rong Rêu nhé ! Hãy cố sống và cố sống thật đẹp và coi như ngày hôm nay là ngày cuối cùng của mình ở cái cõi tạm này Rong Rêu nhé ! Như như vậy mà hãy vui lên mà sống Rong Rêu nhé !
Ở đời, lại có thêm một mối tình, một mối duyên chợt đến và hy vọng nó sẽ ở lại mãi trong đời của ta Rong Rêu nhé !
Người Giồng Trôm