Ngốc nghếch
(Lc 12:13-21 – CN XVIII TN, năm C)
Ung dung hưởng thụ bạc vàng đầy kho
Chẳng gì mà phải âu lo
Suy nghĩ mau già, rước họa vào thân!
Có “tham” cũng chẳng hề “thâm”
Ăn chơi cho bõ bao năm khổ rồi
Thảnh thơi mà hưởng, tôi ơi!
Tiêu xài thoải mái cho đời lên hương
Ti-vi, máy tính,… là thường
Nhà hàng, khách sạn,… mới sang hơn người
Liên hoan tiệc mở liên hồi
Vui chơi thỏa chí, nghỉ ngơi, an nhàn!
Bỗng nghe tiếng Chúa thì thầm:
“Ngốc ơi là ngốc! Ngu đần lắm thôi!
Đêm nay Ta lấy mạng ngươi
Những gì ngươi sắm thì ai hưởng dùng?”
Đôi tai bất chợt lùng bùng
Tưởng “ngon” mà lại hóa khùng hay sao?
Nhọc nhằn gom góp bấy lâu
Ky cóp cho nhiều, nay cọp nó xơi!
Chỉ lo tích trữ của đời
Không lo tích trữ Nước Trời bấy nay
Làm sao còn kịp nữa đây?
Thật là ngốc nghếch, kẻ này ngu si!
Bình dầu giờ đã cạn khô
Làm sao thắp sáng mà chờ Tân Lang?
Lạy Giêsu, Chúa Thiên Đàng
Cúi xin tha thứ, xót thương phận hèn
Xin Ngài thức tỉnh lương tâm
Để đừng mê muội giữa gian trần này
Kiếp nghèo dẫu có đọa đày
Nhưng xin quyết chí theo Ngài mà thôi
Một mai kết thúc chuyến đời
Thì rồi ai cũng trắng đôi tay mình
Chỉ vì mục đích Thiên Đình
Hóa thành ngốc nghếch cũng đành vậy thôi!
TRẦM THIÊN THU