Nếu thế giới này không có tình yêu, thì sao nhỉ?
Thì chắc là sẽ chẳng có những cơn buồn bã, không có sầu hận, không có nỗi đau đớn như dao cứa vào trái tim…
Chắc sẽ không có những lần ta thấy mình sao chơ vơ lạc lõng, lòng như vướng bận cái gì đó khó chịu, cứ nhói nhói bực bội một nỗi niềm không tên. Chắc sẽ chẳng có chuyện người ta trở nên như kẻ mất hồn, thân xác rệu rã, bước đi lầm lũi trong cơn mưa buồn, hay dưới tàn cây mùa thu hiu hắt…
Chắc sẽ chẳng có những giọt nước mắt vừa nồng vừa cay những đêm dài thức trắng, chiếc gối ướt nhòe mà chẳng biết do đâu, căn phòng rộng rãi cũng trở nên vắng lạnh và thê lương, ngập tràn bóng tối… Chắc sẽ chẳng có chuyện người ta thấy mình như mất đi mọi nguồn sống, không có chuyện nhớ nhung, mong mỏi, đời chờ vốn là những cái khiến cho người ta cảm thấy mệt mỏi, làm cho con tim người ta trở nên khô héo nhưng sa mạc lâu năm…
Nếu không có tình yêu hiện diện trên đời, thì chắc là người ta bớt khổ rất nhiều. Người ta sẽ không cần phải lo sợ bị phản bội, không cần phải nghĩ cách để gìn giữ tình yêu, không phải bận tâm lo nghĩ, không cần phải hy sinh… Người ta cứ sống là sống vậy thôi! Đầu không nặng, lòng không vương, đôi vai không nặng trĩu, đôi tay không nắm giữ, đôi chân không bị cầm buộc… Sống như thế, thật thoải mái quá chừng!
Nhưng nếu không có tình yêu, người ta sẽ như những chiếc bóng vô hồn trong thế giới.
Nước mắt có thể làm người ta đau, nhưng nếu không đau thì làm sao là con người trọn vẹn. Chỉ có gỗ đá mới không biết đau và không cần phải học đau. Mà nước mắt có khi cũng mang đến cho con người nhiều điều quý giá đấy chứ! Nó giúp người ta nhận ra một chân lý mà bấy lâu nay, người ta vì mải mê và cố chấp mà không chịu nhận ra. Nó khoét sâu vào con tim người ta chính là để làm lành vết thương đang âm ỉ trong đó. Nó rửa sạch những vết nhơ ẩn khuất, xoa dịu cái bức bối bực bội chưa hé ra…
Nhớ nhung có thể làm người ta mệt mỏi và chán chường, nhưng nếu không nhớ nhung, làm sao có được cái hạnh phúc khi gặp mặt. Hy sinh có thể làm người ta chịu nhiều thiệt thòi nhưng nếu không có hy sinh, cái gọi là tình người làm gì còn nét đẹp cao quý. Chẳng phải con người thấy sự hiện diện của mình được ý nghĩa qua những lần hy sinh đó sao? Gia đình sẽ như thế nào, nếu vợ chồng không biết hy sinh cho nhau, các thành viên không biết vì nhau mà chịu thiệt một tí? … Trong sự hy sinh, điều quan trong không phải là mất mát, mà chính là tình yêu.
Nếu không có tình yêu, sẽ chẳng còn cảnh người ta băng rừng vượt suối để được gặp mặt nhau, chẳng còn bức tượng đá “Hòn vọng phu” đánh động bao tâm tư người của mọi thời, chẳng còn cảnh người vợ ngồi chờ chồng đi làm về đêm khuya khoắc bên mâm cơm đã nguội, sẽ chẳng có việc người nỗ lực hết mình để làm vui lòng người mình yêu…
Chẳng ai có thể dám chắc là tình yêu của mình có được một đoạn kết tuyệt đẹp hay không, nhưng nếu không có tình yêu, làm sao người ta thấy được sự lãng mạn của đêm trăng dạo biển, của chiếc xe cọc cạch lướt qua con đường phủ điệp vàng, của những lần dại dột đứng dưới mưa mà nghe từng giọt nước gõ phím đàn trên chiếc lá. Không có tình yêu, sao có thể cảm được cái hồi hộp trước một cuộc hẹn, cái lưu luyến lúc buông tay, rồi cả cái phũ phàng của thời gian khi nó trôi nhanh thật nhanh khi hai người còn đang muốn ngồi bên nhau, dù chẳng biết nói gì với nhau cho thỏa đáng… Những cảm giác này, làm sao cái cây hay cục đá có thể có được?
Tạo Hóa cho con người có trái tim, chính là để con người được ngập tràn trong tình yêu. Bởi thế, dù rằng nỗi đau là cái không thể tránh, ta vẫn cần có tình yêu để có thể là một con người trọn vẹn. Chỉ có tình yêu mới ban cho người ta động lực để sống, mới làm cho con người trở thành loài sinh vật trỗi vượt hơn mọi loài. Chỉ có tình yêu mới có thể biến thế giới này trở nên phong phú và khơi dậy những dòng cảm xúc của cõi nhân gian. Nếu có tồn tại một nơi nào đó trong vũ trụ này, nơi mà chỉ có những bóng người qua lại, không biết cười, không biết khóc, không biết buồn, không biết vui, không biết hạnh phúc, không biết đau khổ… đó chỉ thể là nơi không có tình yêu. Người ta đặt tên cho nơi ấy là: Hỏa ngục. Quả vậy, chính cái lạnh lùng ấy khiến người ta đóng băng, chính cái khô cằn ấy khiến người ta rơi vào chết chóc. Thực ra, người ta không có hạnh phúc không phải vì gặp nhiều đau khổ, nhưng là vì người ta không để cho tình yêu ngự trị trái tim mình.
Khi không có tình yêu, người ta không cần trái tim nữa; mà không có trái tim, cũng đồng nghĩa với việc người ta đã chết.
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ