Đức Giêsu đã nhiều lần ca ngợi Chúa Cha vì những công việc Cha đã làm. Dưới tác động của Thánh Thần, Ngài đã hớn hở hân hoan khôn tả khi chiêm ngắm công trình tuyệt diệu mà Cha đang thực thi trước mắt Ngài đây. Chúng ta hãy tưởng tượng cảnh Đức Giêsu nhìn xem con chim sẻ đang tìm thức ăn. Chỉ là một con chim nhỏ nhoi thôi, không gieo không cày gì cả, nhưng Cha vẫn quan phòng đầy đủ những gì cần thiết. Cánh hoa huệ ngoài đồng cũng thế. Chẳng biết có ai ngắm nhìn nó không, nhưng khi cho nó hiện hữu, Cha đã mặc cho nó bằng những sắc màu rực rỡ kiêu sa. Trái tim của Giêsu ngập tràn niềm vui mỗi khi Ngài lặng ngắm những điều kỳ diệu nơi tự nhiên. Ngài thấy Cha mình nơi tất cả những điều ấy. Ngài cảm nghiệm được quyền năng và sự quan phòng của Cha nơi mọi thứ đang xuất hiện trước mặt Ngài đây. Đối với Giêsu, việc gì Cha làm cũng hay và tuyệt vời cả, nên càng chiêm ngắm, Ngài càng nghiệm thấy niềm vui, một niềm vui nội tâm lan tỏa khắp con người Ngài.
Nếu Đức Giêsu không có một gương mặt thân thiện và vui tươi, hẳn là chẳng trẻ nhỏ nào dám đến chơi đùa với Ngài. Tin Mừng thuật lại cho chúng ta biết, Ngài đã chơi đùa với các em, chúc lành cho các em, thậm chí còn trách các môn độ khi các ông cấm trẻ em đến với mình. Một khuôn mặt sầu buồn liệu có được sức thu hút đến thế không? Nếu như Đức Giêsu đã chạnh lòng thương khi thấy đám người đông đảo không có gì ăn, thì chắc chắn là Ngài đã rất vui sau khi thấy họ ăn ngon và ăn no nê nhờ những chiếc bánh và con cá do phép lạ của mình. Nếu như Đức Giêsu đã khóc khi Ladaro, người bạn của mình, qua đời thì hẳn là Ngài đã cười khi ông được đưa về từ cõi chết. Ngồi quan sát người ta dâng cúng cho Đền Thờ, khi thấy một bà góa bỏ vào thùng hai đồng tiền nhỏ, Đức Giêsu chẳng phải đã rất vui, kêu các môn đệ lại để chỉ cho họ thấy tấm gương làm việc bác ái đó sao?
Khi đã cứu thoát người phụ nữ ngoại tình khỏi bản án tử, Đức Giêsu cũng có một cuộc nói chuyện nhỏ với người này. Bạn hãy tưởng tượng xem, khi nói câu: “Tôi không kết án chị đâu, chị cứ về đi và từ nay đừng phạm tội nữa”, Đức Giêsu nói với một gương mặt cảm thông và một nụ cười nhẹ, hay với một điệu bộ giận dữ và đay nghiến? Nếu Đức Giêsu không có một niềm vui nội tâm sâu xa, Ngài đã không thể lan tỏa nó đến cho những người nghèo, những người đang thất vọng, mất đi niềm tin vào cuộc sống. Thế nên, nếu như Ngài đã có thể hâm nóng lòng người, trao ban bình an cho những ai Ngài gặp gỡ, ấy là vì người ta nhìn thấy từ nơi Ngài xuất phát ra một niềm vui trào tràn, vừa thiêng liêng, vừa ấm áp.
Ngay cả khi chuẩn bị bước vào cái chết như một điều không thể tránh khỏi, mặc dù các môn đệ luôn hờ hững và lạnh nhạt với mình, nhưng Đức Giêsu không vẫn hề trách cứ các ông. Trong Vườn Dầu, Ngài vẫn trao gửi đến các ông những lời an ủi thật chân tình và tha thiết. Ngài bảo các ông đừng sợ, hãy vui lên vì Ngài đã thắng thế gian rồi. Ngài căn dặn các ông hãy biết yêu thương và đùm bọc lẫn nhau. Ngài nhắn nhủ các ông hãy kiên định trong thời gian Ngài đi vắng. Ngài còn hứa sẽ gửi xuống Thánh Thần để giúp đỡ các ông. Có một nghịch lý lạ kỳ xảy ra nơi đây: người sắp chết lại trao ban những lời an ủi cho người còn sống. Ngay trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, đứng trước sự phản bội, Đức Giêsu vẫn không mất đi sự bình an trong thâm sâu cõi lòng mình. Ngài còn khẳng định với các môn đệ rằng: “Các điều ấy, Thầy đã nói với anh em để anh em được hưởng niềm vui của Thầy và niềm vui của anh em được nên trọn vẹn” (Ga 15,11). Lúc này đây, khi mà cái chết đau đớn đang chờ Ngài, Ngài vẫn khẳng định là mình vẫn vui, và Ngài khát khao chia sẻ cho các môn đệ niềm vui ấy. Là một con người, hẳn là Giêsu cũng lo buồn và sợ chết, nhưng nỗi lo và nỗi sợ này không đủ sức làm mất đi niềm vui thiêng liêng trong trái tim của Ngài.
Khi truyền tin cho Mẹ Maria, lời đầu tiên Thiên Sứ nói đến là: “Mừng vui lên!” Qua đi rồi cái thời đợi chờ trong u uất. Đây là giờ phút của hớn hở, vì Đấng đang tới là Đấng của niềm vui. Lời mời gọi “hãy vui lên” là lời mời gọi dành cho những ai có Chúa trong đời. Chúng ta được mời gọi để mang tin vui chứ không phải tin buồn đến cho người khác. Và chúng ta mang đến cho người khác một Đức Giêsu tràn trề vui mừng và hy vọng, chứ không phải một Đức Giêsu ủ rũ và buồn phiền. Hiển nhiên là ta chẳng thể nào cười được khi trên vai ta một cây thập giá nặng nề. Nhưng chúng ta hãy noi gương Đức Giêsu, dù có phải nếm chịu đau khổ thế nào đi nữa, đừng bao giờ đánh mất đi một niềm vui thiêng liêng mà Thiên Chúa đã đặt để trong tận sâu thẳm con tim ta. Niềm vui này có được, không phải do sở hữu tiền tài và công danh, nhưng nhờ một lòng khiêm nhường phó thác hoàn toàn nơi Chúa.
Hãy luôn vui niềm vui của Giêsu, các bạn nhé!
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ