Lòng sám hối

42

Chỉ những ai khiêm tốn xưng thú, thành tâm sám hối mới mong được ơn cứu độ…

Có một anh chàng kỵ sĩ dọc ngang bốn biển…và anh ta đã phạm đủ thứ tội tày trời…

Một hôm, quá sợ sệt với thảm cảnh hỏa ngục mà ngày xưa cha mẹ anh đã có dịp nói với anh, anh chụp tấm khăn da lên đầu, vớ lấy cây gậy lữ hành và chống đến đập cổng  một nhà Dòng…

Một Linh Mục ra gặp anh…Cuộc xưng thú kéo dài như vô tận…Vị Linh Mục không cảm thấy ngạc nhiên bao nhiêu với các thứ tội anh đã phạm, nhưng thái độ của chàng kỵ sĩ đã làm ngài kinh hãi:

· Con yêu dấu, cha cảm thấy vẫn chưa có thể ban xá giải cho con được…Chỉ những ai khiêm tốn xưng thú, thành tâm sám hối mới mong được ơn cứu độ…

Phẫn nộ…rồi lo lắng…sợ hãi…Chàng kỵ sĩ cố gắng nài ép:

Cha cứ thử thách con đi…Điều gì cũng được…Con có thể làm tất cả…Nếu cần, con có thể quỳ gối lết từ đây đến Hứa Địa, đến bất cứ nơi nào cha muốn, ngay cả Compostelle, nơi an nghỉ của thánh Gia-cô-bê, người anh em của Chúa và cũng là vị bảo trợ của con…Đầu gối này chấp nhận mòn mỏi, chai cứng như gối lạc đà Ả Rập…Không gì có thể lay chuyển được chí khí sắt đá của con đâu !!!

Vị Linh Mục lặng lẽ lắc đầu…

· Hay cha muốn con xông pha chinh chiến, nắm trong tay thanh gươm bách chiến, bách thắng để khuất phục dân ngoại ? Con sẽ đi và sẽ giải phóng Mộ Thánh…Con sẽ mang về đây dâng tặng nhà Dòng một cái gai trên triều thiên của Chúa…

Vị Linh Mục kiên nhẫn ngồi thinh lặng…

· Cha phải nói đi chứ…Phải lên tiếng…Phải làm một điều gì đó cho con…Con đã xưng thú tội lỗi rồi…Cha phải giải tội cho con…Con hãi sợ !

· Cha sẽ giải tội cho con, nhưng…hôm nay, cha chưa biết phải làm thế nào cả ! Thôi, con chịu khó sáng mai trở lại…Đêm nay, cha sẽ cầu nguyện, hỏi ý kiến Đức Mẹ xem sao…

Chàng kỵ sĩ buồn rầu cất bước… và vị Linh Mục đêm đó đã quỳ cầu nguyện…Đức Maria hiện đến đưa cho ngài một cái bình gỗ nho nhỏ :

· Cầm lấy và đưa cho anh ta…Bảo anh ta rằng : Khi nào nước đầy bình…thì sẽ được tha thứ…

Và Đức Mẹ mờ ẩn trong màn sương sớm…Nhìn lại trên tay, vị Linh Mục thấy mình còn cầm chiếc bình gỗ…

Trời hửng sáng, với vẻ ngạo mạn xen lẫn một chút muộn phiền, bực dọc, chàng kỵ sĩ đập cổng nhà Dòng…Vị Linh Mục đưa ra cho anh chiếc bình gỗ:

· Con hãy mang cái bình này về…Khi nào đầy nước trong bình, thì tội con sẽ được tha…

Cái gì thế này ? Chỉ đơn giản vậy thôi sao ? Biết bao nhiêu đề nghị anh hùng mà không chọn…lại đi chỉ một công việc dễ như trở bàn tay thế này ???

Chạy vội ra dòng suối gần đó, xắn quần lội xuống, anh chàng hí hửng vục cái bình xuống nước…Cái bình vừa được đưa lên khỏi mặt nước : dưới đáy khô rang !!! Nước như từ ngàn muôn lỗ hổng vô hình đã thoát đi đâu mất hết !!! Thử đi thử lại nhiều lần…đến độ bực mình : “Lại một trò mê hoặc !”…Quăng cái bình mỏng manh ấy xuống đất, anh chàng ta nhảy đạp lên trên…Tất cả vẫn như cũ: không một dấu sứt, không một miếng mẻ ! Phẫn nộ, anh chàng quay lại đập cửa nhà Dòng:

· Cái bình của ông ma quái quá…mà tôi lại không phải là một tay pháp sư…Tôi có thể thi gan lao đầu vào gian khổ, chấp nhận vung kiếm giữa sa trường, nhưng lại không thể làm một phép mầu ! Yêu cầu cho tôi một việc khác thích hợp hơn…

Vị Linh Mục từ tốn :

· Không cần phải làm được phép mầu…Cứ múc đầy bình nước tất nhiên sẽ được tha…

Và người quay lưng, đóng cổng…

· Họ khinh thường ta thế này ư ? Cần gì ! Ta quăng bỏ tất cả những thứ này…Thắng yên, thắt lại đai kiếm…Ta sẽ tiếp tục con đường xưa đã đi…

Nhưng lời dặn dò của người cha…Cảnh lửa đời đời…Anh chàng kỵ sĩ cúi lượm chiếc bình…

Lang thang chân trời, góc biển…Mọi vực sâu, mọi ao hồ, sông lạch, biển cả…Chỗ nào có nước là có dấu chân anh ta đi tới…Từ những vùng nước lạnh tanh chết chóc…đến những nơi ngập tràn các thứ cá lạ lùng…Những dòng suối tiên…Những nguồn nước thánh…Chỗ nào anh ta cũng lần mò tìm kiếm…Anh đến cả chỗ Đức Giê-su chịu phép rửa, thăm hỏi những dòng nước có sức đáp ứng mọi ước mơ của con người, thế nhưng cái bình vẫn khô rang, không giữ được dù chỉ một giọt nước ! Tuyệt vọng và tuyệt vọng !!! Có lần anh đã quăng cái bình vào lửa, hy vọng ngọn lửa sẽ thiêu rụi cái vật chán chường ấy đi, thế nhưng nó vẫn trơ trơ ương ngạnh !!! Anh đã muốn chôn nó đi dưới cả núi đá cho khuất mắt, thế nhưng nó vẫn nguyên vẹn, không sứt mẻ!!! Một lần nào đó, quá mỏi mệt, chán nản, anh đã muốn trốn thoát nó bằng cách quăng nó xuống vực sâu thăm thẳm…Nhưng rồi  một sức mạnh vô hình thôi thúc, anh đành phải lần mò từng hốc đá, từng gốc cây…để xuống đáy vực mang nó lên lại !!! Làm và làm tất cả, anh vẫn không thể mất nó…và cũng không thể giữ được một giọt nước nào trong đó cả !!!

Thời gian dần trôi…Những ngày…rồi những tháng…qua đi…

Buổi chiều ngày hai mươi bốn, tháng mười hai, trong gió rét se người và với gánh nặng của đau khổ, muộn phiền, một người lữ hành run rẩy dừng lại bên cổng nhà Dòng…Vị Linh Mục không thể nhận ra anh ta được nữa…

· Anh là ai ?Đến đây để làm gì giữa lúc bão táp lạnh lẽo thế này ? Anh có việc gì cần trình bày không, hỡi “người con nghèo khổ của Thiên Chúa” ?

Buồn thảm, “ người con nghèo khổ của Thiên Chúa” – anh nghèo gấp đôi : cái nghèo biết mình thuộc về Thiên Chúa đồng thời vẫn không có Thiên Chúa ở với mình – chìa cho vị Linh Mục cái bình gỗ bám đầy bụi cát và trống không :

· Cha có nhận ra cái bình gỗ này không ? Con đã lang thang chân trời góc biển và đã vục nó xuống bất cứ nơi nào có nước…Thế mà một năm qua, cái bình vẫn khô khan ! Hết tất cả rồi…Con sẽ bị kết án đời đời…Con ân hận…ân hận…tất cả những gì con đã làm…con đã gây ra…trong quãng đời quá khứ và thời gian một năm vừa qua…

Chàng kỵ sĩ thổn thức quỳ gối : lần đầu tiên trong đời, một giọt nước mắt nóng hổi, ấm áp rơi vào lòng chiếc bình gỗ : cái bình bỗng tràn đầy những giọt nước mới !

Và – trong dụ ngôn về “ Hai người lên Đến Thờ cầu nguyện” ( Lc 18 , 10 – 14) – Chúa Giê-su đã nói về “người thu thuế đứng đàng xa, ngước mắt lên trời, đấm ngực…” rằng:

“ Người này về, được giải án tuyên công…”

Sưu tầm