Có người đã từng nói: “Cuộc sống không bao giờ là bế tắc thực sự nếu con người dám rời bỏ những lối mòn và dũng cảm tìm ra những giá trị mới”. Vâng, tôi thiết nghĩ cuộc sống quanh ta, nơi gia đình, thôn xóm, phố phường, đất nước; nơi những người thân, bạn bè và các tương quan xã hội… đâu đó chúng ta sẽ bắt gặp những “lối mòn”.
Có những lối mòn là người bạn tốt, nhưng cũng có những lối mòn là một kẻ xấu. Nhà văn Charles R. Swindoll đã từng nói: “Cuộc sống bao hàm 10% những gì xảy ra với bạn, và 90% cách bạn phản ứng với chúng”.
Vậy, chúng ta phải làm gì để thoát ra khỏi vòng vây của những “lối mòn” không tốt trong suy nghĩ, hành động, công việc, quan điểm, lập trường, trong tương quan với người khác?
Nếu như đời ta cứ mãi ngủ vùi trong những suy nghĩ luẩn quẩn và gọi nó với một tên: “định mệnh” thì chẳng khác nào ta đang cầm tù chính mình. Nếu chúng ta cứ mãi tin vào số mệnh, vào vận may, rồi ngồi đó “há miệng chờ sung” từ trời cao thì chúng ta sẽ mau chóng trở thành kẻ ù lì, trống rỗng với một tâm hồn chỉ dừng lại như “chú ếch ngồi đáy giếng” mà thôi. Nơi cuộc sống, đất trời, con người và chính bản thân ta nữa luôn tồn tại những điều kỳ diệu “lối mòn” sẽ mãi là lối mòn cũ kỹ nếu ta ngừng khám phá.
Chính những “lối mòn” tự tạo cách rập khuôn, máy móc sẽ làm thui chột tài năng, trí tuệ, khát vọng sống vươn lên của ta. Nhưng thú vị thay cho những ai luôn luôn tìm kiếm không biết mệt mỏi những giá trị Chân, Thiện, Mỹ. Cho dù chúng ta vẫn bước trên cùng một con đường nhưng từng ngày con đường ấy luôn đầy mới mẻ, không bao giờ tẻ nhạt , không bao giờ buồn chán hay cô đơn. Nội tại sự vật là như vậy nó còn phụ thuộc vào cái nhìn của mỗi chúng ta. Bởi thế mà xưa kia Nguyễn Du từng nói: “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” là thế.
Khi nhìn lại chính mình, tôi nhận thấy những “lối mòn” làm tôi quen chân bước tới và ở lại mãi trong những lối đường xưa cũ, có những “lối mòn” làm tôi chậm tiến và lười biếng, có những “lối mòn” là cái tôi bảo thủ không chấp nhận ý kiến, quan điểm của người khác và có còn những lối mòn làm tôi quay lưng với chính mình.
“Cuộc sống không ngừng diễn tiến, như dòng sông luôn chảy. Và bạn phải liên tục sống từ khoảnh khắc này qua khoảnh khắc khác, không ngừng nghỉ. Mỗi khoảnh khắc sẽ mang đến cho bạn những điều mới mẻ, những cơ hội để sống trọn vẹn hơn, ý nghĩa hơn và hạnh phúc hơn…” (Nguyễn Tuấn Quỳnh và Nguyễn Phi Vân).
Bạn và tôi dù chúng ta là ai, chúng ta ở địa vị hay giai cấp nào, dù bạn là người sống độc thân hay sống đời sống hôn nhân gia đình, dù chúng ta là những người ông người bà, những người cha người mẹ, những người con người cháu, là anh, là chị, là em… chúng ta được mời gọi trở thành nhịp cầu yêu thương, đánh thức và đưa nhau thoát khỏi bóng tối của những “lối mòn” hiện hữu chung và riêng. Vì chúng ta sinh ra không phải để sống riêng rẽ, cô độc một mình, không sống vì mình nhưng chúng ta cần có nhau, cần giúp nhau thăng tiến về mọi phương diện.
Chúng ta hãy chiếu sáng vào con người và thế giới tia sáng của hy vọng, để giữa một thế giới “vàng thau lẫn lộn” chúng ta biết được đâu là giá trị cuộc sống đích thực và bền vững mà chúng ta cần vươn tới cùng quyết tìm ra lời giải đáp cho cuộc kiếm tìm hạnh phúc vĩnh cửu. Từ đó, chúng ta sẽ thoát khỏi những “lối mòn” cố hữu đang kéo ghì bước tiến của ta.
Xin được trích dẫn bài thơ của một tác giả khuyết danh đăng trên blog: lienketviet.net như một khép lại suy tư về những “lối mòn” trong cuộc sống:
Ta bước loanh quanh mãi kiếm tìm
Chút gì tươi thắm nhịp con tim
Vô tình chân giẫm sang đường cũ
Rêu phủ xanh lòng khuất dấu xưa.
Ta chẳng ưng mùa nắng
Cũng chẳng thích mùa mưa
Xuân vừa qua ngang ngõ lại chối bỏ không nhìn
Rồi hạ đến thình lình cơn mưa rào chắn lối…!
Thu sang mùa vàng ối
Chiếc lá vội lìa cành…!
Đông ngỏ lời buốt lạnh…!…
Tuổi đời thật mong manh……
Con đường nọ chòng chành
Con đường kia khúc khuỷu…
Chân thất thểu đi tìm…
Lối mòn ẩn trong tim…
Têrêsa Rôsava, Học Viện MTG Thủ Đức.