Lắng nghe Chúa trong tĩnh lặng yên bình

117

PHI LỘ – TGM Luis M. Martinez (1881-1956), TGP Mexico City, là triết gia, thần học gia, thi sĩ, và linh hướng các linh hồn. Ngài là tác giả cuốn “True Devotion to the Holy Spirit” (Lòng Sùng Kính Đích Thực với Chúa Thánh Thần), “When Jesus Sleeps” (Khi Chúa Giêsu Ngủ), và các tác phẩm khác. Đây là một bài viết của ngài.

Một trong những đặc điểm đáng ngưỡng mộ nhất được tìm thấy trong cuộc đời của Chúa Giêsu Kitô, Sư Phụ và Gương Mẫu của chúng ta về sự tĩnh lặng. Mọi điều bí ẩn về cuộc sống trần thế của Ngài và mầu nhiệm khôn tả về đời sống thánh thể của Ngài đều có dấu ấn này: DẤU ẤN THIÊNG LIÊNG CỦA SỰ TĨNH LẶNG.

Giáo Hội cho chúng ta biết rằng Chúa Giêsu đến thế gian này trong sự tĩnh lặng của vũ trụ: “Trong khi sự tĩnh lặng nhẹ nhàng bao trùm vạn vật, bóng đêm đang giữa chừng, Ngôi Lời toàn năng của Ngài đã xuống thế từ Thiên Đàng, từ ngai tòa của Ngài.” Ba mươi năm đầu tiên trong cuộc đời của Chúa Giêsu được bao phủ trong sự tĩnh lặng đầy ấn tượng. Sau đó là ba năm công khai sứ vụ của Ngài. Đó là thời gian để nói và giao tiếp với loài người. Tuy nhiên, ngay cả thời kỳ này cũng chứa đựng điều kỳ diệu của sự tĩnh lặng – điều đặc trưng trong Cuộc Khổ Nạn của Đức Kitô đến nỗi ngôn sứ đã nhận xét: “Bị ngược đãi, người cam chịu nhục, chẳng mở miệng kêu ca; như chiên bị đem đi làm thịt, như cừu câm nín khi bị xén lông, người chẳng hề mở miệng.” (Is 53:7)

Trong đời sống thánh thể của Ngài, chẳng phải sự tĩnh lặng khôn dò bao trùm Bí tích Thánh Thể gây ấn tượng sâu sắc cho chúng ta và thông báo cho chúng ta khi chúng ta đến gần sao?

Tĩnh lặng không được coi là đức tính, nhưng nó là bầu không khí có các đức tính phát triển trong đó, đồng là dấu hiệu cho thấy sự trưởng thành. Như vậy, cũng giống như chúng ta biết rằng khi xuất hiện những nhánh lúa mì vàng ươm trên đồng ruộng thì các hạt đã chín. Tương tự, khi một đức tính nhuốm màu tĩnh lặng, chúng ta nhận biết rằng nó đang đạt tới mức chín muồi.

Chúng ta hãy chiêm niệm về sự tĩnh lặng của Chúa Giêsu, cố gắng ghi lại điều đó trong trái tim mình để chúng ta có thể bắt chước điều đó trong cuộc đời mình.

  1. THỰC HÀNH TĨNH LẶNG NỘI TÂM

Chúng ta hãy xem xét sự tĩnh lặng của Chúa Giêsu trong suốt quãng đời ẩn dật của Ngài, tức là ba mươi năm đầu của đời Ngài trên trần gian. Sự tĩnh lặng này thực sự không thể giải thích được. Nếu một người đã từng có quyền nói, có năng khiếu gây chú ý, với mọi cách tạo ra chấn động, thì người đó chính là Chúa Giêsu, bởi vì Ngài là Ngôi Lời Vĩnh Cửu của Chúa Cha, là Đấng Khôn Ngoan không do tạo dựng, là Đấng mà loài người đã chờ đợi suốt nhiều thế kỷ. Chắc chắn rằng, nếu có bất kỳ sự kiện nào trong lịch sử gây chấn động, thì đó là sự giáng lâm của Đức Kitô đến sống giữa chúng ta. Nhưng thay vào đó, sự tĩnh lặng bao trùm ba mươi năm đầu của đời Ngài.

Phúc Âm nói với chúng ta về những năm này vẫn bị hạn chế. Nhiều khi chúng ta muốn biết thêm một chút bí ẩn trong thời thơ ấu của Chúa Giêsu để nuôi dưỡng lòng đạo đức của chúng ta, nhưng Phúc Âm chỉ thỉnh thoảng đề cập các giai đoạn trong những năm đầu của đời Ngài. Một vài trang đề cập cuộc đời ẩn dật của Ngài, và mỗi sự việc được đề cập như tiếng thì thầm nghe thấy trong cánh đồng yên tĩnh, nhấn mạnh và làm nổi bật sự tĩnh lặng hơn là phá vỡ sự tĩnh lặng: sự tôn thờ của các đạo sĩ, chuyến đi Ai Cập, cuộc lên Đền Thờ – ba sự kiện không làm xáo trộn sự tĩnh lặng của cuộc sống ẩn dật, nhưng làm cho trở nên rõ nét hơn.

Chúng ta cảm thấy sự tĩnh lặng này rất đặc biệt trong ngôi nhà Nazareth. Đó là “ngôi nhà tĩnh lặng,” chúng ta không thể hiểu theo bất kỳ cách nào khác. Chính sức mạnh của nó đã bảo vệ tâm hồn chúng ta trong tĩnh lặng. Khi chúng ta suy gẫm về những bí ẩn được diễn ra ở đó, chúng ta cảm thấy rằng tất cả những người sống ở đó đều tĩnh lặng một cách thần thánh.

Thánh Cả Giuse: không một lời nào của Ngài được viết ra trong Phúc Âm, chúng ta không thể hình dung điều gì về Ngài ngoại trừ việc lặng lẽ say mê chiêm ngưỡng những điều kỳ diệu đang diễn ra xung quanh Ngài.

Đức Trinh Nữ thánh khiết nhất cũng thinh lặng, với sự tĩnh lặng của sự ngạc nhiên và tình yêu mà sự hiện diện của Chúa Giêsu đã tạo ra nơi Đức Mẹ, một sự tĩnh lặng được gia tăng bởi sự soi sáng linh thiêng của Ngài và bởi những bí ẩn mà Đức Mẹ đã khám phá và tham gia. Phúc Âm trình bày điều bí ẩn cho phép chúng ta bắt gặp ánh mắt vốn dĩ lấp lánh về vực thẳm của sự tĩnh lặng và sự chiêm ngưỡng trong trái tim của Đức Trinh Nữ thánh thiện nhất. Sau khi thuật lại những điều bí ẩn đó, Phúc Âm cho biết thêm: “Bà Maria hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng.” (Lc 2:19)

Chắc hẳn Chúa Giêsu, đặc biệt là làm việc tại xưởng thợ của Dưỡng Phụ Giuse, đã sống thầm lặng với linh hồn và trái tim Ngài ngự trong Chúa Cha trên trời, linh hồn và trái tim Ngài hiệp nhất trong sự thấy trước đối với linh hồn và trái tim chúng ta, mơ những giấc mơ về tình yêu và nỗi đau, nghĩ về vinh quang Ngài sẽ dành cho Cha Ngài và những điều tốt lành Ngài sẽ làm cho các linh hồn. Thần Khí Ngài đã cuốn hút vào các mầu nhiệm Thiên Quốc. Theo tôi, đó là khoảng lặng chiêm nghiệm, khoảng lặng của đời sống nội tâm.

  1. TĨNH LẶNG VÀ TẬP TRUNG

Nói một cách tự nhiên, sự tĩnh lặng mời gọi chúng ta tập trung vào bản thân và suy nghĩ về những điều nghiêm túc, sâu sắc. Ví dụ, khi chúng ta ở trong rừng sâu, trên đại dương, hoặc trong sa mạc, chúng ta cảm thấy cần thiết tập trung, hồi tưởng. Cấu trúc tâm lý của chúng ta như vậy, nhưng sự ồn ào bắt buộc chúng ta ra bên ngoài chính mình, khiến chúng ta mất tập trung và phân tán sức mạnh, bắt buộc tinh thần chúng ta nhảy quãng qua những thứ ngoại tại. Nhưng khi sự tĩnh lặng chiếm ưu thế, chúng ta lại tập trung và lại sống trong đó.

Theo quy luật tâm lý này, chúng ta cần phải sống nội tâm để sống với Chúa, bởi vì chúng ta luôn tìm thấy Ngài bên trong tâm hồn chúng ta. Theo lẽ tự nhiên, sự tĩnh lặng ngoại tại không chỉ là lời mời gọi đi vào đời sống nội tâm, mà còn là điều kiện cần thiết cho đời sống giao tiếp mật thiết với Thiên Chúa. Sự tĩnh lặng là bầu không khí của đời sống nội tâm, đời sống chiêm niệm; vì thế, các bậc thầy về đời sống tâm linh luôn đề cao điều đó. Vì vậy, đó là một trong các điều tuân thủ cơ bản nhất của đời sống tu trì.

Để sống đời chiêm niệm, để sống đời tu trì dưới bất kỳ hình thức nào, và ngay cả đối với tất cả đời sống nội tâm đích thực, sự tĩnh lặng ngoại tại là điều không thể thiếu. Để nhận ra tầm quan trọng của nó trong việc sống hướng thượng chứ không hướng hạ, trong việc sống đời sống thân mật và kết hiệp với Thiên Chúa, chúng ta đừng quên sự thật rằng không nên coi sự tĩnh lặng như một biện pháp kỷ luật đơn thuần hoặc như một mệnh lệnh, như thấy ở trường học hoặc lớp học, nhưng như một điều kiện cần thiết để sống nội tâm, và không thể sống mà thiếu điều đó.

LUIS M. MARTINEZ

TRẦM THIÊN THU (chuyển ngữ từ CatholicExchange.com)