Qua tuổi Teen, bước vào tuổi trẻ.
Thời vàng son,
Nhiều ngạc nhiên, đầy phấn khởi,
Nhiều hứa hẹn, lắm ước mơ,
Rồi bơ vơ, dao động.
Đường đại học ? Công ty ? Xưởng thợ ?
Vườn cà phê ? Đồi chè ? Rau xanh ? Hồ cá ?
Ở lại quê ? Lao lên phố chợ ? Lên rẫy, lên non ?
Sắm con Dream ? Con Yama ? Con Vespa ?
Tiền đâu ?
Nhà hai anh em.
Chuyện vợ chồng ? Tổ ấm ? Tông đường ?
Em bên nhà, hiền ngoan ? Em phố núi, hiện đại ?
Chàng dưới xóm, mẹ ưa ? Chàng bên sông, bố thích ?
Em sinh viên ? Sợ khôn hơn chồng !
Chàng sinh viên ? Sợ quá thư sinh !
Nàng mình thích, em gái không ưa !
Chàng mình mai mối, cô em phụng phịu !
Ôi toát mồ hôi !
Thời vàng son sao lắm lăn tăn !
Cứ bé con, vô tư mà sướng !
Gạt chuyện tình, chuyện công danh,
Tìm lũ bạn cà phê cà pháo.
Ông nào cũng trán cao, miệng rộng,
Tranh luận đại sự, vĩ mô, chính trị, kinh tế.
Nghe thủng tai, rung đùi, à tỉ phú.
Lúc tính tiền, thiếu mấy đồng, tỉ phú giả lơ !
Về nhà,
Gặp cô em rượu, ôi thôi là điệu. Chắc đang yêu.
Mong em lấy được tấm chồng thương em.
Em đang yêu lúc vui như tết, lúc im re. Rõ khổ.
Thế mà em, cứ như mẹ già, cố vấn ông anh :
Phải như ri, như nớ, chớ có lờ mờ, chết nghe anh !
Chuông nhà thờ đổ.
Vẫn lăn tăn !
Tiếng mẹ yêu : “đi lễ đi con”.
Nghe như mật ngọt, nhưng sao oải quá !
Lừng khừng !
Tiếng bố ho.
Bừng tỉnh ! Vội thưa to hơn bọn trẻ nhà sơ : “Dạ” !
…
Đóng bộ vía, tới nhà thờ, cùng bạn bè dự lễ Noel.
Du dương tiếng đàn ca thánh thót,
Lung linh hoa nến, đèn sao,
Chúa trời cao lại làm em bé đơn hèn.
Thế là sao ? Là sao ?
Đang lơ mơ nghe tiếng cha cất hát :
“Vinh danh Thiên Chúa trên các tầng trời”.
Trong tiếng hát vang có tiếng mình :
“Và bình an dưới thế cho người thiện tâm”.
À, con hiểu rồi, con hiểu rồi Chúa ơi !
Thế là hết lăn tăn.
Từ ấy tư duy sáng hẳn. Bình an chi lạ !
Chẳng còn mộng mị con Dream, con Yama, con Vespa.
Đường tình cũng bỗng nhẹ nhàng,
Tim bảo yêu ai, cứ thật lòng “thổ lộ” !
Ngày vui công việc, tối “sẵn sàng” đọc kinh.
Cô em cố vấn kinh ngạc : “Bộ muốn đi tu !”
Mẹ cười thì thầm : “Tu gì, yêu cô ca đoàn !”.
Bố phán : “Mai lấy cái Honda để nhà đi lại nghe con”.
Ối giời ơi, đang hết lăn tăn lại lăn tăn buột miệng :
Nhà mình sao giờ vui thế !
Bố đáp : “Vì bố hết lăn tăn với con rồi. Mau cưới đi con !”.
Hình như nhà mình đang được Phúc Âm hoá sao ấy !
Nguyễn Nguyễn