Hai người bạn vô tình gặp nhau tại trường thực tập. Họ tíu ta tíu tít hỏi nhau:
- Ô, Loan à! Bạn khỏe không? Nay bạn ở đâu rồi?
- Tớ vẫn khỏe, cám ơn bạn. Hiện tại tớ đang đi tìm hiểu ơn gọi. Còn bạn?
- À, tớ ở bên Long Thạnh Mỹ. Thế bạn đi tu lâu chưa, chừng nào thì khấn?
- Tớ mới đi, còn lâu mới khấn.
- Gần chỗ tớ ở, có một chị mà tớ quen lúc tớ còn học cấp 3, giờ chị ấy thành bà sơ rồi.
- Ừm. Tùy dòng thôi Hằng ạ.
- Mừng quá à ! Mình gặp lại nhau. Chúc Loan thành công trong ơn gọi nhé
Cả hai cùng ngồi lại trong giờ nghỉ trưa ôn lại những chuyện xưa cùng nhau vui đùa.
Vâng đôi khi tư tưởng của chúng ta đi tu là được khấn sớm là niềm hạnh phúc, được thuộc về Chúa được mọi người yêu mến và không vướng mắc điều gì là mới thực sự hợp ơn gọi.Vì quan điểm như vậy, ngày nay nhiều bạn trẻ rất để ý và quan tâm đến thời gian để khấn.
Đi tu là đi theo Chúa suốt cuộc đời. Chúa không đắn đo, tính toán thời gian. Ngài mong ước tấm lòng, trái tim chúng ta. Tất cả những ai đã và đang bước theo Chúa thì là người được Chúa yêu thương, đã thuộc về Ngài, dù chúng ta đang ở giai đoạn và hoàn cảnh nào. Thân phận chúng ta yếu đuối, dễ vấp ngã và khó đón nhận những điều trái ý chúng ta. Chúng ta luôn mong muốn con đường mình đi phải thẳng tiến, thành công và không được dừng lại. Còn khi gặp những hố sâu, ghồ ghề đau khổ thì chúng ta chán nản than trách và muốn buông xuôi tất cả. Nhiều lúc chúng ta biết rõ thân xác và tâm hồn chúng ta đang bị đau, bị bệnh cần phải chữa trị, nhưng chúng ta vẫn muốn xông pha đi lên. Chúng ta sợ mất ước mơ, sợ bị đau, bị nhục,…
Chữ “sợ” đã bao trùm cả tâm hồn cõi lòng chúng ta. Nó dẫn chúng ta đi trên con đường đầy nghi vấn và lo lắng.
Nếu chúng ta để mình rơi vào sự ích kỷ của bản thân thì khi gặp một hòn đá giữa đường, chúng ta sẽ hoang mang, loay hoay. Chúng ta sẽ không biết làm thế nào. Nếu muốn dẹp nó, chúng ta phải dừng lại vứt nó đi, còn không thì để mặc nó mà cứ bước đi. Sự giằng co ấy cứ diễn ra trong lòng chúng ta ngày này qua ngày khác. Lúc ấy, phúc cho chúng ta biết tìm đến Chúa. Chính Ngài sẽ giải phóng chúng ta có một lối đi tốt đẹp.
Vâng lối đi của Chúa bao giờ khởi đầu cũng là đau khổ, và rất khó bước đi. Nhưng khi bước đi Ngài sẽ vỗ về an ủi. Và đích điểm chúng ta đạt được là được ở bên Chúa.
Chúng ta đừng sợ khi phải dừng chân nghỉ ở bậc thang nào. Bởi vì Chúa biết điều gì tốt cho chúng ta. Ngài sợ mất chúng ta nên Ngài muốn cho chúng ta có cơ hội nhìn thấy Tình Yêu và sứ mạng của chúng ta rõ hơn.
Nói như vậy, không phải những ai thẳng đường bước đi sẽ mất tình yêu Chúa. Thật sự Ngài thấy họ đủ sức bước tiếp và Ngài cũng tiếp tục dìu dắt họ đi. Nhưng nếu họ không ngưng bám vào Chúa thì họ cũng sẽ xa rời Chúa cách nào đó.
Hành trình theo Chúa là một chặng đường dài và luôn luôn không ngừng tập luyện cùng với sự cố gắng gắn kết trong tình yêu Thiên Chúa. Thiên Chúa sẽ là huấn luyện viên đào tạo chúng ta. Ngài biết rõ khả năng từng người, dù chúng ta có chậm trễ hay dừng bước ở giai đoạn nào thì đó là chuyện của thế gian. Còn đối với Thiên Chúa, chúng ta vẫn được Ngài tuyển chọn, yêu thương, miễn sao chúng ta vẫn khao khát tìm kiếm Ngài. Chúa rất vui với những ai biết khiêm nhường đơn sơ, vui vẻ đón nhận sự bất toàn của bản thân. Vì lúc ấy Người đến được gần họ.
Thánh Phêrô một con người bị Chúa chỉ trích la mắng nhiều lần. Ông còn chối thầy ba lần. Vậy mà ông vẫn là người được Chúa tín nhiệm nhất. Vì ông vẫn hằng khao khát đến với Chúa và ông vẫn luôn làm lại từ đầu. Vâng, điều quan trọng là chúng ta phải khao khát tìm Chúa không ngừng, lắng nghe và đáp trả tiếng Chúa mỗi ngày. “Tình yêu lấp đầy khoảng trống”. Chúng ta hãy năng gặp Chúa khi tâm hồn bị tổn thương để được Chúa xoa dịu cơn đau và đừng sợ đi theo Ngài.
Thời gian chẳng là gì khi con khao khát tình yêu Chúa.
Đau khổ là chi khi trái tim con biết yêu.
Tình yêu vững mạnh làm cho con thuộc về Chúa.
Anna Cỏ may,
Thanh Tuyển sinh MTG Thủ Đức