Khi vào đời, con thật yếu ớt mong manh, cần có cha mẹ và những người thân giúp đỡ để có thể lớn lên và tồn tại trong đời. Con được hiện hữu trên đời còn nhờ ân ban của Chúa, vì “tay Chúa đã nắn con nên hình nên dạng,” (Tv 119,73). Chúa là Đấng quyền năng, “Ngài dò xét con và Ngài biết rõ, biết cả khi con đứng con ngồi. Con nghĩ tưởng gì, Ngài thấu suốt từ xa” (Tv 139,1-2). Như đóa hướng dương cần ánh mặt trời, như con nai mong về suối nước, như trẻ thơ cần có mẹ ở bên, con luôn cần có Chúa trong đời.
Trước hết, con cần Chúa để hiện hữu và tồn tại. “Ngài rút hơi thở chúng đi, chúng chết ngay, và chúng trở về chỗ tro bụi của mình. Nhưng khi Ngài gửi hơi thở tới, chúng được tạo thành” (Tv 103,29-30). Không có Chúa nâng đỡ, con mãi mãi là hư vô. Con hiện hữu trên đời là một tác phẩm của quyền năng Chúa, với sự cộng tác của cha mẹ: “Đưa con ra khỏi thai bào, vòng tay mẹ ẵm Chúa trao an toàn” (Tv 21,10). Ngài tạo tác nên con với tình yêu vô bờ, giống như người họa sĩ dồn hết tâm huyết để vẽ nên một bức tranh tuyệt tác. Ngài dựng nên con và cho con được chia sẻ vinh quang hạnh phúc của Ngài. Cả đời con được đắm chìm trong tình yêu thương của Chúa. Tuy vậy, có những lúc con cảm thấy mình bị ràng buộc, kìm hãm. Nhiều khi con tìm cách thoát khỏi sự phong tỏa của Chúa, như cánh diều muốn thoát khỏi sợi dây để được tự do thoải mái vẫy vùng. Tuy vậy, nếu rời khỏi sợi dây, cánh diều sẽ rơi ngay xuống đất; ngày nào rời xa Chúa, con sẽ lao xuống vực thẳm của hư vô. Sợi dây giúp cánh diều lộng gió vươn cao tới trời xanh. Lòng mến Chúa giúp con hướng thượng để nên thánh.
Cuộc đời như dòng sông trôi về muôn hướng, nào biết đâu là bến bờ đích thật. Con như người lữ khách đang đứng giữa ngã ba đường, thật khó để chọn cho mình một hướng đi tốt. Con cần Chúa như người hướng dẫn, chỉ cho con biết đâu là con đường thiện hảo đem cho con lợi ích lâu bền, đâu là con đường tội lỗi con phải xa tránh. Đường thiện hảo, có thể bước đầu đầy chông gai, nhưng sẽ giúp cho con từng bước trưởng thành. Đường tội lỗi, có thể thênh thang rộng rãi, nhưng sẽ làm cho con sa đọa. Khi mạnh dạn đối diện với thử thách, con sẽ được tôi luyện để chín chắn hơn. “Thày là Đường, là Sự thật và là Sự sống. Không ai có thể đến với Chúa Cha mà không qua Thày” (Ga 14,6). Đi trên con đường mang tên Giêsu, chắc chắn con sẽ không lạc hướng, vì con đường ấy dẫn tới Chúa Cha, là nguyên lý tối thượng của mọi loài, là nguồn mạch của hạnh phúc và niềm vui. Giữa thế gian tăm tối, con có Lời Chúa làm ánh sáng soi đường, nhờ đó, con không rơi vào lầm lạc.
Giữa “cõi người ta” rộng lớn mênh mông, con như hạt cát vô danh trong sa mạc, như giọt nước nhỏ bé giữa đại dương. Con cần có Chúa để biết rằng dù con vô danh nhỏ bé, con vẫn được Chúa yêu thương. Ngài biết rõ con. Ngài gọi tên con với tình thân thương trìu mến. “Đừng sợ, vì Ta đã chuộc ngươi về, đã gọi ngươi bằng chính tên ngươi, ngươi là của riêng Ta” (Is 43,1). Ngài đếm từng bước chân con đi, không phải để kiểm soát, nhưng để che chở và chúc lành. Biết mình được yêu sẽ đem lại cho con niềm vui trong cuộc sống. Ý thức được Chúa đang âu yếm đoái nhìn sẽ giúp con phấn đấu vươn lên. Dù bé nhỏ, con có một tên gọi để hiện hữu trong đời, dẫu vô danh, con vẫn có một chỗ trong trái tim mênh mông của Chúa. “Trong đôi mắt Cha, con thật là quý giá, vốn được Cha trân trọng và mến thương” (Is 43,4).
Con người sống trên đời không phải là một ốc đảo, nhưng liên quan gắn bó với nhau. Sống chung là một niềm vui nhưng đồng thời cũng là gánh nặng. Thánh nhân là người biết nhân rộng niềm vui và sẻ chia gánh nặng với anh chị em mình. Mỗi người có một khuôn mặt riêng, nên cũng có cá tính và sở thích riêng. Con cần Chúa để biết sống hài hòa với anh chị em con, để rồi sự khác biệt không phải là nguyên nhân gây chia rẽ, nhưng tạo nên vẻ phong phú hài hòa, tương trợ lẫn nhau. Đức tin mách bảo con rằng, nơi khuôn mặt của anh chị em con, có hình ảnh của Chúa. Bởi lẽ con người được dựng nên giống hình ảnh Ngài. Nhận ra hình ảnh Chúa nơi anh chị em, con sẽ dễ dàng tạo sự thân thiện hơn, dù còn khác biệt nhiều mặt. “Người ta đáng giá không nhờ cái người ta có, nhưng ở cái người ta là” – một câu ngạn ngữ phương Tây đã khẳng định như vậy. Con cần Chúa để kết tình thân nghĩa với mọi người, không dựa vào những tiêu chuẩn trần tục như quần áo đẹp, đồ trang sức sành điệu, nhà rộng, xe sang… nhưng vì họ đều là một nhân vị, một người đồng loại. Giống như con, họ có Chúa là Cha. Cùng với con, họ đang cố gắng để nên trọn lành.
Thế gian là bãi chiến trường. Sống ở đời là chiến đấu không ngừng. Đây là cuộc chiến giữa sự thánh thiện và tội lỗi, giữa ánh sáng và bóng tối, giữa những điều thuộc về Thiên Chúa và thuộc về Satan. Trong cuộc chiến đấu này, nhiều lúc con gục ngã. Con cần có Chúa để chữa lành và vực con dậy. Có Chúa đồng hành, con có thể tin tưởng và tiếp tục bước đi. Nhờ ơn tha thứ của Ngài, con không còn tự ti về thân phận tội lỗi. Mỗi vị thánh đều có một quá khứ, mỗi tội nhân đều có một tương lai. Những ai biết trỗi dậy và tiến bước sau mỗi lần sa ngã đều được Chúa đỡ nâng và chúc lành. Mỗi khi đón nhận ơn tha thứ của Chúa, con cũng được soi sáng để biết cảm thông với những lỗi lầm yếu đuối của anh chị em, vì “nhân vô thập toàn”, sống ở đời chẳng có ai là hoàn thiện.
Mỗi địa vị, mỗi bậc sống đều có một trách nhiệm phải chu toàn. Nhờ Đức tin con biết rằng những bổn phận đó là những “thiên chức” hay những “ơn gọi” đến từ Chúa. Chẳng có công việc nào là hèn mạt. Chẳng có bậc sống nào là vô ích. Hèn mạt hay sang trọng là do cách thế người ta thực hiện công việc ấy thế nào. Những bậc sống và nghề nghiệp khác nhau góp phần làm cho cuộc đời thêm phong phú. Con cần Chúa giúp để con có thể chu toàn bổn phận. Gánh nặng trách nhiệm vừa là đau khổ vừa là niềm vui. Có những lúc con chỉ muốn tìm danh dự mà lãng quên trách nhiệm. Chúa Giêsu đã lo sợ trước chén đắng, nhưng Người không để nỗi lo sợ đó cản trở thánh ý Chúa Cha: “Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cất chén này xa con. Tuy vậy, xin đừng cho ý con thể hiện, mà là ý Cha” (Lc 22,42). Không có cây thập giá, chẳng có ngày phục sinh. Không kinh qua khổ luyện, mãi mãi chẳng thành tài.
Cuộc sống hôm nay được đánh dấu bằng nghệ thuật tiếp thị mời chào. Nhiều người đã bị lừa bởi những lời giới thiệu rất hấp dẫn mà thực tế thì tệ hại xấu xa. Có những quan điểm sống được ngụy trang bằng ngôn từ hoa mỹ, nhưng thực ra chứa nọc độc của sa đọa. Vàng thì lóng lánh, nhưng không phải tất cả những gì lóng lánh đều là vàng. Con cần Chúa để biết khôn ngoan sàng lọc điều tốt và điều xấu. Có nhiều lúc con cần can đảm để nói “không” với những cám dỗ lôi kéo con xa Luật Chúa. Chúa Giêsu trong hoang địa đã chiến thắng những cám dỗ của Satan. Người là mẫu gương cho con biết khôn ngoan xử trí giữa những tình huống phức tạp của cuộc đời.
Cuộc sống đời này có khởi đầu và có kết thúc. Trần gian là nơi con người “đến” và “đi”. Họ không ở lại vĩnh viễn nơi trần thế này. Ai gắn bó với cuộc đời này như thể nó tồn tại mãi mãi sẽ thất vọng ê chề. Danh dự, của cải, bổng lộc, chức tước… chỉ là tạm thời như đám mây buổi sáng, như đóa phù dung sớm nở chiều tàn. Trăm năm hiện hữu trên đời suy cho cùng cũng chỉ là một giấc mộng. Con cần Chúa giúp để sống giữa đời mà chẳng lệ thuộc cuộc đời, như đóa hoa sen giữa đầm lầy luôn thanh thoát vươn cao. Chúa dạy con hãy tỉnh thức như người đầy tớ chờ đợi chủ về. Hạnh phúc biết bao, nếu lúc Chúa đến, con vẫn trung thành tận tụy và vẫn thức tỉnh trong tình yêu.
“Tất cả những ai đang máng gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng” (Mt 11,28). Lời Chúa mời gọi giúp con vượt qua mọi mặc cảm, để mạnh dạn đến với Người. Con cần Chúa và Chúa mời gọi con, nhu cầu của con và tình thương của Chúa đã tạo nên niềm hạnh phúc tuyệt vời cho con, thiên đàng đã khởi đầu từ đây, ngay ở thế gian này.
Gm Giuse Vũ Văn Thiên