Chuyện Nụ Hôn

Nụ hôn luôn êm ái, dịu dàng và ngọt ngào, vì đó là động thái chứng tỏ mãnh lực yêu thương trong các loại tình cảm. Có nhiều dạng nụ hôn, vị trí hôn, mức độ hôn, cách hôn,… Nhưng nụ hôn luôn được coi là “biểu tượng đẹp” trong tình cảm của con người. Có lẽ người ta vẫn e ngại nhất là nụ hôn giả dối, giả hình, giả nhân, giả nghĩa.

Thưa Ông Giuđa,

Tứ thời bát tiết luân phiên thay đổi, mùa này đi rồi mùa khác đến. Đời sống tâm linh cũng vậy, Mùa Chay đến rồi tiếp theo là Tuần Thánh.

Hôm nay là Thứ Sáu, 3-4-2015, ngày giỗ của Thầy Giêsu. Cách đây 1982 năm, Thầy Giêsu đã phải chịu đủ thứ nhục hình, thân thể tàn tạ, tiều tụy, thê thảm, tang thương,… rồi Ngài trăn trối nỗi niềm cho Đức Mẹ và Thánh Gioan, sau đó Ngài trút hơi thở và về Nhà Cha lúc 15 giờ Thứ Sáu, ngày 3 tháng Tư năm 33. Chiều nay, vào “giờ thiêng” 3 giờ chiều, nắng như đổ lửa, cháu nhớ Thầy Giêsu và rồi cháu cũng cũng nhớ đến Ông đấy! Cháu vẫn tôn trọng Ông và gọi là Ông “viết hoa”.

Cứ mỗi lần Tuần Thánh về, thiết tưởng Ông là người khổ tâm nhất vì Ông bị mọi người chĩa đủ thứ “mũi dùi” vào một mình Ông với những ánh mắt “sắc như dao cau” và “bén như dao mổ”, đầy căm phẫn chứ chẳng thấy ai cảm thông tí ti nào ráo trọi. Cái định kiến và cách nhìn đầy “ác ý” ấy của mọi người đã và đang khiến Ông luôn bị xét đoán rất nghiêm khắc từ gần 2000 năm qua rồi, chứ chưa cần Chúa xét xử Ông đâu. Quả thật, cháu cảm thấy thương cảm và tội nghiệp Ông quá, vì cháu cũng chỉ là một tội nhân khốn nạn, cũng nhẫn tâm “nhúng tay” vào việc giết Thầy Giêsu vậy, chứ có hơn gì Ông mà dám “chảnh” đâu, Ông ạ!

Chắc hẳn Ông cũng bị lương tâm cắn rứt nhiều lắm. Ông ray rứt vì Ông đã dùng nụ hôn – vốn dĩ mệnh danh là “ngôn ngữ yêu thương” – để “chỉ điểm” và bán chính Thầy mình mà có tiền xài. Chắc hẳn “ba mươi đồng” (Mt 26:15; Mt 27:3 và 9) thời đó phải là một món tiền hậu hĩnh lắm, dù chỉ là số tiền nhỏ so với hơn “ba trăm quan tiền” (Mc 14:5; Ga 12:5) là giá trị của chiếc bình dầu cam tùng hảo hạng mà một phụ nữ đã xức đầu và chân Chúa Giêsu tại nhà ông Simon Cùi ở làng Bêtania (Mt 26:6-13; Mc 14:3-9; Ga 12:1-8). Chỉ “ba mươi đồng” mà đã là số tiền lớn, huống chi “ba trăm quan tiền”, gấp nhiều lần lắm. Thảo nào một số người đã cho rằng cô nàng kia làm như vậy là hoang phí (Mt 26:8; Mc 14:4).

Đâu chỉ mình Ông ham tiền, những người kia cũng thế, ngay cả các môn đệ khác cũng bực tức kia mà (Mt 26:8), có hơn gì Ông đâu! Đọc và nghe Phúc Âm rồi thôi, đọc và nghe chung chung chứ mấy ai lưu ý chi tiết. Chính chi tiết lại là vấn đề quan trọng, chính chi tiết mới cho thấy rõ vấn đề, cũng như chiếc chìa khóa nhỏ mà lại có thể mở cửa của tòa nhà lớn. Nhưng hậu thế chỉ nhìn “gần”, thiển cận, lên án người khác trong khi mình chả ra gì. Càng những người ra vẻ “ta đây” thì lại càng “vênh váo” hống hách, lên mặt “thầy đời” đủ thứ. Dốt mà “chảnh” là thế. Thùng rỗng bao giờ cũng kêu to.

Người thời nay đâu hơn gì Ông. Ra cái vẻ đạo đức, tham gia sinh hoạt hết hội này đến đoàn nọ, nhưng ai chạm đến chân lông mình thì nổi tam bành, nếu có dao trong người thì dám rút ra đâm liền, không có dao thì hậm hực, lườm nguýt, chưởi rủa, bè phái, trù dập, hoặc “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay”. Quả thật, ngày nay người ta “bán” Chúa còn tinh vi hơn nhiều, thế mà người ta vẫn tưởng mình chân chính, họ thường xuyên “bán rẻ” cả anh chị em mình mà vẫn biện hộ thế này hoặc thế nọ. Thật đáng sợ!

Vâng, thưa Ông, tiền bạc có ma lực rất mạnh, thời nào cũng thế, nó có thể khuynh đảo bất kỳ ai – dù đạo hay đời. Người có tiền rồi lại muốn có thêm, người không có tiền thì tìm mọi cách để có nó, thậm chí người ta sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để có tiền, không phải “ăn bữa nay, lo bữa mai”, được ăn sung mặc sướng, được “hãnh diện” với đời, nhất là thời nay người ta coi trọng bề ngoài lắm. Con người là thế, như người Pháp nói: “C’est la vie!” (đời là thế). Thiết tưởng Ông cũng là “nạn nhân” của quan-niệm-thực-tế đó, cái mà người ta không dám nhận, tật mà người ta không dám nhận, tội mà người ta không dám thú, dù người ta cũng đang dùng mọi thủ đoạn tinh vi để có thể sống ung dung hưởng thụ, thế nên người ta thường nói đùa mà rất thật rằng “tình cảm là chín (đáng lẽ là “chính”) nhưng tiền bạc là mười”!

Ông Giuđa ơi, nếu Ông sống ở thế kỷ XXI này, Ông sẽ được nghe người ta ví von: “Tiền là tiên, là Phật; là sức bật của lò so; là nỗi lo của tuổi trẻ; là sức khỏe của người già; là cái đà của danh vọng; là cái lọng của con người”. Có thể Ông cũng “mắc cười” khi nghe vậy, và có thể Ông cũng “khó hiểu” – phần vì khác ngôn ngữ, phần vì khác thế hệ. Nhưng “câu vè” có vẻ khôi hài đó lại nói lên cái thực tại của con người, không dễ gì cưỡng lại, vì tiền bạc có mãnh lực, thậm chí là ma lực. Thế nên người ta vẫn ĐÃ và ĐANG không ngại tham nhũng, hối lộ, bóc lột hoặc chà đạp người khác để mình sống vinh thân phì da – dù người đó là người có niềm tin tôn giáo hoặc vô thần. Đáng sợ thật! Cũng chỉ vì tham lam, mê vật chất và quyền lực mà người ta BẤT CHẤP CÔNG LÝ, sẵn sàng hành hạ “kẻ yếu” bằng mọi cách. Ông đã theo Thầy Giêsu rong ruổi khắp nơi thì chắc Ông đã hiểu. Cũng có thể vì Ông thấy thực tế phũ phàng quá nên Ông mới nghĩ ra cách moi tiền của họ mà Thầy Giêsu vẫn “nguyên xi”. Xét cho cùng, Ông cũng rất tin vào quyền năng của Sư phụ Giêsu. Nhưng ai dè… Thầy Giêsu bị lôi đi như một tên tội phạm nguy hiểm!

Ông biết Sư phụ Giêsu của Ông “ngon” lắm, vì Thầy mới nói “Tôi đây!” mà bọn lính ngã lăn cù cả đám (x. Ga 18:6). Lúc đó hẳn là Ông chắc mẩm đã làm cho bọn ác ôn bị Ông lừa để có số tiền “béo bở” kia. Không biết Ông có gật gù và cười đắc chí không nhỉ? Thế nhưng Ông quá bất ngờ khi Thầy cho chúng đứng dậy và để chúng bắt trói. Chắc là Ông cảm thấy thất vọng lắm, vì Ông không hiểu sao Thầy mình bỗng dưng lại mất hết “phép thần thông” để rồi bị những người xấu bắt như vậy. Họ đúng là những người “miệng nam-mô, bụng một bồ dao găm”. Và Ông tuyệt vọng!

Sau đó, Ông bực mình nên đã ném trả lại tiền cho các thượng tế và các kỳ mục, rồi tự thú: Tôi đã phạm tội nộp người vô tội, khiến Người phải chết oan” (Mt 27:4a). Ông là đệ tử nên Ông biết rõ Thầy Giêsu VÔ TỘI. Ông dám nói thật lòng mình như vậy thì chắc hẳn lương tâm Ông đã cắn rứt lắm, nghĩa là Ông cũng cảm thấy ăn năn. Lương tâm không có RĂNG mà vẫn có thể CẮN được. Kỳ diệu quá phải không Ông? Chắc chắn đó là sám hối, dù là trực tiếp hay gián tiếp, đạo Công giáo gọi là “ăn năn tội cách trọn” hoặc “ăn năn tội cách chẳng trọn”. Chính tay Ông ném trả lại tiền cho họ, nhưng họ vẫn thản nhiên: “Can gì đến chúng tôi. Mặc kệ anh!” (Mt 27:4b). Người ta không xét sâu đến khía cạnh đó mà luôn có thành kiến xấu với ông, thậm chí còn gọi Ông là “thằng” nữa. Có điều buồn là Ông lại vội đi thắt cổ tự tử (Mt 27:5) trong khi Thầy Giêsu vẫn hết lòng yêu quý và thương xót Ông. Còn việc Ông ném số bạc vào Đền Thờ rồi Ông đi thắt cổ, liệu ai là người dám nhận mình công chính để dám xét đoán Ông? Chắc chắn chỉ có Thiên Chúa biết. Nhưng dù sao Ông cũng mắc “tội trống” mà người khác phải coi đó để cố gắng sống tốt hơn, đừng lừa thầy phản bạn, và ít ra cũng phải biết “ăn cây nào rào cây ấy”.

Những người kết án Ông là ai? Là những người “có chức, có quyền”, những người “ăn trên, ngồi trước”, những người “ỷ thế, cậy quyền”, những người “thấy cái rác trong mắt người mà không thấy cái đà trong mắt mình” (x. Mt 7:3-5; Lc 6:41-42), những người được “tôn xưng” là thượng tế, là kỳ mục, là kinh sư, là thầy thông luật,… Toàn là “ông lớn” thôi ! Và cũng chính những người đó đã tiếp tục nỡ lòng kết án Thầy-Giêsu-công-chính. Họ lấy tiền mà Ông bán Thầy Giêsu để mua thửa ruộng gọi là “Ruộng Máu”. Đó cũng là “cái giá” Ông phải trả, và Ông bị mang tiếng xấu cho đến tận thế. Xin chân thành chia buồn với Ông!

Ngày xưa, ông bà nguyên tổ đã phạm tội vì bất tuân lệnh Chúa. Thế nhưng Tội Nguyên Tổ được “viết hoa” và được gọi là “tội hồng phúc” (Exultet đêm Vọng Phục Sinh). Còn Ông lại bị người đời nguyền rủa đủ kiểu, vuốt mặt không kịp.

Thưa Ông, Thánh Ý Thiên Chúa quá nhiệm mầu, trí óc loài người của cháu chỉ như “bã đậu”, không thể nào hiểu hết. Nhưng tận đáy lòng, chắc là không ai dám xét đoán Ông đâu. Thấy Ông mà mọi người phải “sờ gáy” để tự phán xét mình trước đấy. Nhắc tới Ông mà cháu “nhột gáy” lắm, Ông ạ!

Tuần Thánh sắp tới, ngày giỗ Thầy Giêsu cũng là ngày kỵ của Ông, nụ hôn bán Thầy của Ông vẫn nóng bỏng lắm. Đôi lời tâm sự và xin được thông cảm với “nỗi khổ tâm” của Ông, nhưng không “đồng lõa” với Ông. Mong Ông hiểu cho! Chúc Ông bình tâm và bớt ray rứt. Hy vọng Ông cũng được cứu độ nhờ Lòng Thương Xót vô biên của Thầy Giêsu nhân hậu. Ông bị chê trách, dòng họ Ítcariốt của gia tộc Ông cũng bị mang tiếng xấu. Phàm nhân chúng cháu là thế thôi, như ca dao Việt Nam của chúng cháu có câu: “Yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng”. Đành chịu vậy thôi, Ông nhỉ!

Thưa Ông Giuđa, cháu hy vọng như vậy đối với Ông, đối với mọi người và đối với cháu nữa, vì bị những kẻ thủ ác giết chết mà Thầy Giêsu vẫn bênh vực cho họ: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” (Lc 23:34). Lòng Thương Xót của Thiên Chúa mầu nhiệm lắm!

Có câu chuyện dạng biếm ngôn kể rằng: Ngày Chung Thẩm, sau khi phân loại dê ra dê, chiên ra chiên. Kẻ dữ vô Hỏa Ngục, người lành vào Thiên Đàng. Mọi người đâu vào đấy rồi, nhưng Chúa Giêsu vẫn đứng tựa cửa dõi mắt xa xăm, khóe mắt rưng rưng. Mọi người xúm lại hỏi thì Chúa Giêsu trầm giọng nói: “Ta đứng đợi người cuối cùng là đệ tử Giuđa của Ta ngày xưa”. Lòng Thương Xót của Thiên Chúa bao la quá!

TRẦM THIÊN THU

Exit mobile version