Chớ vội vàng yêu, đừng dễ dàng nói câu “mãi mãi”

117

Vội vàng nào cũng có nguy cơ lầm lạc, nhưng trong những sự vội vàng diễn ra trên thế giới này, vội vàng yêu là một trong những điều ngu xuẩn nhất. Ai cũng khao khát yêu và được yêu, nên khi gặp được người nào đó có vẻ hợp, ta chẳng ngần ngại trao gửi tất cả: niềm tin, trái tim, thân xác… cùng những lời hứa hẹn sẽ “mãi mãi” bên nhau. Vội vàng như thế là chưa trân trọng đủ giá trị của tình yêu, còn hành xử theo phong trào hay cảm xúc, thậm chí, còn chưa nếm trải cách chân thực sự phũ phàng của cuộc đời và thời gian. Thời gian không phải là sáng chế của con người. Con người không làm chủ được nó. Nó không phải là sản phẩm ảo. Nó có thực và sức tàn phá của nó kinh khủng hơn những gì người ta có thể nghĩ tới. Bởi thế, những hứa hẹn có từ “mãi mãi” không nên dễ dàng thốt ra khi chưa suy xét cho kỹ, nếu không, chính nó sẽ dày xéo cuộc sống và trái tim mình.

Biết bao hối tiếc và đau khổ cũng do sự vội vàng này mà ra. Khi còn đắm chìm trong mật ngọt, người ta rất dễ ngộ nhận về cái gọi là yêu. Yêu không chỉ là cảm xúc nồng nàn thăng hoa. Nó còn bao gồm cả trách nhiệm, sự trao hiến, hy sinh… Vì thế, nó cần sự trưởng thành, bình tĩnh để suy xét cẩn thận. Cuộc sống cũng không đơn giản và luôn tươi đẹp như người ta nghĩ. Thời gian qua đi, với những lo lắng bộn bề và sức ép của mưu sinh, ý hướng của con người sẽ được tỏ lộ. Khi hạnh phúc và bình an, người ta nghĩ ra được vô vàn những từ hoa mỹ nhất để hứa hẹn. Khi một chút khổ cực xảy đến hay chỉ là khi thời gian trôi qua, người ta thậm chí còn không nhớ là mình đã nói những gì lúc trước.

“Mãi mãi” là một từ rất nguy hiểm mà những ai đã từng trải sẽ không nói mà không suy xét cho cẩn thận, bởi họ biết rằng để có thể tìm ra một tình yêu đích thực đủ sức đánh bại sự tàn phá của thời gian không phải là chuyện dễ. Thời gian có thể làm xoá nhoà mọi cảm xúc thăng hoa, có thể làm lòng người thay đổi, có thể làm người ta chán chường, muốn đi tìm cái mới. Những biến đổi của thời gian giúp người ta nhận ra rất nhiều sự thật phũ phàng đằng sau con người mà ta cứ ngờ là duyên trời, là định mệnh, là sinh ra để cho nhau. Phút ban đầu, mặn nồng với nhau, cứ ngỡ đó là yêu, nhưng sau một vài biến cố, ta phát hiện ra rằng đó chỉ là ích kỷ, là bù trừ, là một kiểu cảm xúc chóng qua mà thôi. Thế nên, “mãi mãi” với nhau đến răng long đầu bạc có khi chỉ là ảo tưởng và khó có thể đạt được. Sau nhiều lần như vậy, niềm tin bị đổ vỡ, ta tức khắc sẽ học được bài học xương máu cho bản thân.

Nơi chính con người ta cũng đôi khi có những thay đổi nào đó. Con tim phân làm đôi. Cứ ngỡ là đã yêu say đắm ai đó. Nhưng gặp một người khác, trái tim mình cũng rung động, một kiểu rung động không giống như trước. Đâu mới là yêu thực lòng? Câu “mãi mãi” mà ta dành cho người kia liệu có còn giá trị không? Có khi do bị cảm xúc chi phối, ta đã vội vàng hứa hẹn đủ điều, làm cho người ta hy vọng, đến khi phát hiện ra đó không phải là tình yêu, ta rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, tiến tới cũng không được mà chấm dứt cũng chẳng đành lòng. Một chữ “mãi mãi” thôi mà làm cho nhiều người phải đau khổ!

Hãy cứ yêu nhưng đừng vội vàng. Từ từ yêu và từ từ cảm nếm các mùi vị phong phú của nó. Khi nó được quan tâm, nó sẽ từ từ lớn lên và mang một giá trị vĩnh viễn. Đừng vội thề thốt, hứa hẹn đủ điều khi chưa cùng nhau trải qua một khoảng thời gian để kiểm chứng cảm xúc và thử thách tình yêu. Cũng đừng vì quá đau bởi cuộc tình nào đó mà yêu vội yêu vàng như để khoả lấp nỗi trống vắng hay trả thù đời. Lời thề hứa bên nhau mãi mãi không nên là những lời thốt ra một cách tự tiện, nhưng phải được diễn ra sau một cuộc suy xét, cân nhắc khi sự tin tưởng và những cảm nếm đã đạt được sự chín muồi.

Lời thề thuỷ chung và ở với nhau suốt đời không chỉ là một vài ngôn từ hứa hẹn hoa mỹ. Nó phải xuất phát từ khao khát cháy bỏng của con tim khi đã tìm được một người mà ta tin là cuộc sống của mình. Chỉ người nào phải thật xứng đáng mới được hưởng sự dâng hiến “mãi mãi” của ta. Và chỉ có tình yêu đích thật mới có đặc tính “mãi mãi” này. Nếu không, nó sẽ bị thời gian cùng những biến chuyển của nhân tình thế thái đánh bại. Vết tích còn lại sẽ chỉ là một nỗi hụt hẫng và niềm tin bị đánh mất. Ai cũng khao khát những giá trị vĩnh hằng, chỉ có điều những giá trị ấy không dễ tìm thấy nơi dòng chảy quá nhanh của kiếp nhân sinh đầy biến động hay nơi cõi lòng những người hời hợt và xem thường tình yêu. Bên cạnh một trực giác tinh nhạy, tình yêu luôn cần phải đi đôi với sự trưởng thành, ý thức đầy đủ và một sự can đảm. Sự “mãi mãi” trong tình yêu không phải là một ơn ban một lần cho tất cả. Để có được “mãi mãi”, cần những chút nhỏ dựng xây ở phút giây hiện tại này. Vì thế, đừng vội vàng yêu, đừng dễ dàng nói câu “mãi mãi” khi chưa ý thức được ý nghĩa sâu sắc và cái giá phải trả của những điều này.

Pr. Lê Hoàng Nam, SJ

dongten.net