Cánh cửa khép kín
Ngày xưa, có một ông hà tiện và keo kiệt. Ông ta có một cái thú là đếm tiền. Vì thế, ông ta đã xây một căn phòng bí mật, thật kiên cố, thật vững chắc để cất dấu tất cả tiền bạc của mình ở đó, và đêm đêm ông lẻn xuống căn phòng bí mật ấy, để hưởng cái thú đếm tiền.
Thế nhưng, một đêm kia, ông bước vào căn phòng bí mật ấy, nhưng lại để quên chiếc chìa khóa ở bên ngoài. Cánh cửa sập lại, ông ta kêu gào thế nào cũng không một ai nghe thấy để tiếp cứu. Và căn phòng bí mật ấy đã trở nên như một ngôi mộ chôn sống ông. Mãi sau này người ta mới tìm thấy. Lúc bấy giờ thì ông ta chỉ còn là một thây ma rữa thối.
Đọc lại Phúc âm, chúng ta thấy dân Do Thái cũng có một thái độ khép kín như vậy. Họ nghĩ rằng mình là con cháu Abraham, là dân tộc được Chúa lựa chọn, cho nên phải nắm giữ địa vị ưu tiên số một, khiến mọi dân tộc khác phải hướng về họ.
Từ thái độ khép kín này, họ trở nên tự mãn, kênh kiệu và không sẵn sàng đón nhận những lời giảng dạy của Chúa. Ngay cả dân làng Nagiarét hôm nay cũng vậy, trước hai thí dụ Chúa đưa ra để cảnh cáo họ: Bà góa tại Sarepta và tướng Naaman. Họ chẳng những không nghe mà lại còn muốn xô Chúa xuống vực thẳm.
Ta bất bình trước thái độ của họ, nhưng biết đâu, chính chúng ta lại cũng hành động như vậy. Niềm tin của chúng ta như ngọn đèn sắp tắt, như một thân cây đã dập nát và tàn héo. Bản thân chúng ta không chịu sống đức tin, không chịu thực thi những điều Chúa truyền dạy, thế mà chúng ta vẫn tự mãn với chính mình. Chúng ta chớ cho rằng mình đạo gốc, đạo dòng và không chịu mở rộng tâm hồn để đón nhận ơn Chúa, để rồi cũng như dân Do Thái, chúng ta đánh mất Chúa, chúng ta xua đuổi Chúa và chúng ta nhẫn tâm giết chết Chúa.
Chúng ta đóng kín trong những nghi thức và lấy làm tự mãn với những nghi thức ấy. Chúng ta chết lúc nào cũng không hay biết, bởi vì sống là không ngừng luân lưu, không ngừng trao đổi với Thiên Chúa và với anh em.
Tin không phải chỉ là chấp nhận một số những nghi thức, những lề luật, những giáo điều, nhưng là chấp nhận Đức Kitô Đấng đã chết vì yêu thương chúng ta. Từ việc chấp nhận và sống gắn bó với Đức Kitô, chúng ta sẽ đi đến việc cảm thông và giúp đỡ những anh em chúng ta, bởi vì, Đức Kitô đang hiện diện nơi họ, nhất là những kẻ đau khổ và nghèo túng, nhưng liệu chúng ta có nhận ra Ngài và nhất là có đón nhận Ngài hay không?
Lm. Đaminh Xuân Trường – GP. Bắc Ninh