Các Bài Suy Niệm Chúa Nhật Tuần 19 TNC

267

Yêu mến để sẵn sàng tỉnh thức (Lc 12, 32-48)

Bông hồng nhỏ

Thầy Giêsu trìu mến nhìn các môn đệ mà nói: “Hỡi đoàn chiên nhỏ bé, đừng sợ, vì Cha anh em đã vui lòng ban Nước của Người cho anh em” (Lc 12, 32). Lắng nghe lời ấy, lòng ta ngập tràn niềm hân hoan, vui sướng. Thiên Chúa là một người cha hết mực yêu thương con cái. Người vui lòng ban Nước của Người cho ta. Về phần mình, ta hãy sống điều mà Thầy Giêsu đã dạy: đừng thu tích của cải chóng qua nhưng biết làm giàu trước mặt Thiên Chúa, hãy tin tưởng vào Thiên Chúa quan phòng, bán của cải đi mà bố thí, hãy luôn là người đầy tớ tỉnh thức và sẵn sàng. Để khi Chúa đến ngay ngày hôm nay, ta được kể là người có phúc vì được đẹp lòng Chúa.

Thầy Giêsu biết rõ các môn đệ có nhiều nỗi lo lắng, sợ hãi. Họ như đoàn chiên bé nhỏ đứng trước những hiểm nguy đang rình rập. Người hướng tâm trí họ về Thiên Chúa là Cha nhân lành luôn yêu thương họ. “Kho tàng của anh em ở đâu, thì lòng anh em ở đó”. Ta đang hướng lòng trí của mình về đâu? Muốn nhìn ngắm những sự trên trời là những thực tại thiêng liêng, ta phải có một đôi mắt thiêng. Đôi mắt thiêng liêng có thể nhìn thấy những điều mà đôi mắt phàm tục không thấy. Con mắt xác thịt nhìn thấy những gì chóng qua. Cũng vậy, của cải ở đời tuy nhiều cũng không đảm bảo cho ta có được sự sống đời sau. Đôi mắt thiêng liêng giúp ta nhìn thấy được kho tàng không thể hao hụt ở trên trời, nơi kẻ trộm không bén mảng và mối mọt không đục phá; từ đó giúp ta biết đặt để tâm trí vào kho tàng ấy. Khi lòng ta hướng về đâu thì trí ta sẽ quyết chí hành động để thu tích được kho tàng đó; với một xác tín là Thiên Chúa đã sẵn lòng ban cho ta và Người chỉ cần ở nơi ta thái độ trung thành và tỉnh thức.

Hành động “thắt lưng cho gọn, thắp đèn cho sẵn” cho thấy một người đầy tớ trung thành và tỉnh thức chờ đợi chủ đi ăn cưới về. Người đầy tớ không biết chính xác lúc nào chủ sẽ về, vì thế thái độ chờ đợi của anh đòi hỏi phải có sự kiên trì. Khi yêu ai đó thật lòng, ta khám phá ra rằng, càng mong ngóng đợi chờ, ta càng thêm kiên nhẫn, dù phải đợi thật lâu, ta vẫn không thấy mỏi mệt. Ước ao được gặp lại người ta thương mến là động lực giúp ta kiên tâm chờ đợi. Càng chờ đợi mà chưa được gặp thì lòng khao khát càng cháy bỏng, nghĩ đến phút giây gặp gỡ mà lòng bao xốn xang. Cũng thế, nếu ta là người đầy tớ hết lòng yêu mến Chúa, ta sẽ tỉnh thức và sẵn sàng đón chờ Chúa đến.

Nghe những lời Thầy Giêsu dạy, ông Phêrô lên tiếng hỏi: “Lạy Chúa, Chúa nói dụ ngôn này cho chúng con hay cho tất cả mọi người?” (Lc 12, 41). Mỗi ngày, ta cũng hãy đặt mình trước sự hiện diện của Chúa, để tâm lắng nghe xem Chúa đang muốn nói với ta điều gì. Trước câu hỏi của người môn đệ, Thầy Giêsu không trả lời trực tiếp nhưng hỏi lại: “Vậy thì ai là người quản gia trung tín, khôn ngoan, mà ông chủ sẽ đặt lên coi sóc kẻ ăn người ở, để cấp phát phần thóc gạo đúng giờ đúng lúc” (Lc 12, 42). Thiên Chúa trao cho ta trách nhiệm làm quản lý mọi kho tàng mà Người ban cho ta: thời gian, sức khỏe, tri thức, … Ta có đang quản lý tốt tất cả những của cải ấy không? Ta có biết mở rộng trái tim để sống yêu thương mọi anh chị em bên cạnh ta không? Ta có thể làm những việc nhỏ bé nhưng với tình yêu phi thường theo gương của Chị Thánh Têrêsa và Mẹ Têrêxa Calcutta. Tất cả những gì ta cần là lòng yêu mến Chúa đậm sâu và yêu mến tha nhân chân thành.

Lạy Chúa là Cha nhân lành! Cảm tạ Cha đã không ngừng yêu thương con. Người trao cho con rất nhiều thứ và Người luôn muốn con bước theo sát Thầy Giêsu trên mọi nẻo đường, dành thời gian để ở bên Người và cùng với Người sống tâm tình của một người con thảo với Cha trên Trời. Xin cho con biết lấy lòng yêu mến mà tỉnh thức và sẵn sàng chờ đợi Chúa mọi ngày trong suốt đời con. Amen.

TỈNH THỨC ĐỂ SẴN SÀNG ĐÓN CHÚA ĐẾN BẤT NGỜ

LM ĐAN VINH – HHTM

  1. LỜI CHÚA : “Anh em hãy thắt lưng cho gọn, thắp đèn cho sẵn. Hãy làm như những người đợi chủ đi ăn cưới về, để khi chủ vừa về tới và gõ cửa là mở ngay” (Lc 12,36).
  2. CÂU CHUYỆN :

1) CHIẾC QUAN TÀI NHẮC NHỚ SỰ CHẾT :

Tại chùa Tô Châu, có một nhà sư tên là Viên Thủ Trung. Ông là một nhà chân tu. Nhà sư thường đặt trên bàn làm việc của mình một chiếc quan tài nhỏ làm bằng gỗ quí, có một cái nắp có thể mở ra đóng vào được. Khách đến chơi trông thấy chiếc quan tài thường hỏi nhà sư rằng : “Ngài chế tạo ra cái này để làm gì vậy ?” Nhà sư trả lời : “Người ta sống tất nhiên sẽ có lúc phải chết. Mà chết rồi là sẽ được đặt vào nằm trong cái hòm này. Tôi thực lấy làm lạ : người đời ai cũng chỉ biết đi tìm phú quí, công danh, tài sắc… mà chẳng hề nghĩ đến cái chết. Phần tôi, mỗi khi có điều gì không vừa ý, tôi liền ngồi vào bàn và nhìn ngắm chiếc quan tài một hồi lâu. Sau đó tôi cảm thấy tâm hồn được bình an.

Thật ít có ai lại có thói quen suy nghĩ về cái chết, và cũng ít người nào coi cái chết như một người bạn luôn đi bên cạnh để giúp mình vượt qua những nỗi chán chường cuộc sống như nhà sư trong câu chuyện trên. Phần nhiều, người ta thường bôn ba khắp nơi để kiếm tiền, và thu tích cho mình có nhiều tiền bạc, rồi khi có nhiều tiền thì tìm cách thụ hưởng các thú vui do tiền bạc mang lại, như thể họ sẽ không bao giờ phải chết. Lời Chúa dạy hôm nay đòi chúng ta có thái độ chờ sự chết đến bất ngờ giống như một người đầy tớ thức canh chờ mở cổng đón chủ nhà đi ăn cưới về nhà vào lúc nửa đêm.

2) DÂNG NGÀY MỖI SÁNG VÀ DÂNG LỜI NGUYỆN TẮT TRONG NGÀY :

Một nhóm bạn đang chơi bóng đá ngoài sân trường. Trong lúc nghỉ ngơi sau hiệp thi đấu, thầy quản giáo đã hỏi các em rằng : “Giả như Chúa cho các em biết các em chỉ còn sống được 15 phút nữa sẽ phải chết. Vậy các em sẽ làm gì trong thời gian ngắn này ? Em thì trả lời sẽ về từ giã cha mẹ và những người thân. Em khác cho biết sẽ đi gặp cha linh hướng và xin xưng tội. Em khác nữa thì nói mình sẽ vào nhà nguyện chầu Thánh Thể thật sốt sắng. Còn một cậu bé vốn có lòng đạo đức nhất là Lu-y Gông-gia-ga thì lại nói : “Thưa Thầy, còn em cứ tiếp tục chơi ạ !” Khi được hỏi lý do tại sao lại cứ chơi khi biết mình sắp chết, thì cậu bé đã trả lời : “Vì mỗi sáng khi vừa thức dậy em đều dâng ngày mới cho Chúa. Và trong ngày em năng nói với Chúa lời nguyện tắt : ”Con xin làm việc này để biểu lộ lòng con yêu mến Chúa”. Em nghĩ nhờ luôn kết hiệp với Chúa, chắc chắn Chúa sẽ không bỏ em trong giờ sau hết”.

3) DÙNG TIỀN BẠC ĐỂ MUA BẠN HỮU KHI CÒN ĐANG SỐNG :

Lời Chúa Giê-su hôm nay dạy chúng ta : “Hãy bán của cải mình đi mà bố thí. Hãy sắm lấy những túi tiền chẳng bao giờ cũ rách, một kho tàng chẳng thể hao hụt ở trên trời, nơi kẻ trộm cắp không bén mảng, mối mọt cũng không đục phá. Vì kho tàng của anh em ở đâu, thì lòng anh em cũng ở đó” (Lc 12,33).

Một bà lão ăn mày kia tên là MA-RY. Bất kể mùa đông giá rét, hằng ngày bà lão đều vất vả đi bộ rảo qua các đường phố xóm ngõ để ăn xin, trên người chỉ mặc một manh áo cũ đã bị sờn rách. Bà kể lể hoàn cảnh túng cực của mình, kèm theo vẻ ngoài tiều tụy nghèo khổ, nên đã được nhiều người thương tình bố thí. Tối đến bà lại trở về túp lều gỗ, ăn uống những món ăn do người ta bố thí. Vì sống quá kham khổ nên cuối cùng bà đã chết đột quị trong túp lều của mình mà không ai hay biết. Mấy ngày sau, khi xác chết đã bốc mùi, nhà chức trách được tin đã tìm đến nơi. Họ thấy bà lão đã chết đang nằm trên giường, nhưng ngón tay của bà như vẫn đang chỉ vào một góc nhà. Họ đã cho đào bới góc nhà ấy và cuối cùng đã tìm thấy một hộp sắt, trong hộp có chứa tới 127.000 đô la, một món tiền khổng lồ. Nhưng số tiền lớn lao đó hiện tại lại không giúp ích gì được cho chủ nhân của nó.

4) KHÔN NGOAN CHUẨN BỊ GIỜ CHẾT SẼ ĐẾN :

Kho truyện cổ Tây Phương có kể truyện về một anh hề trong cung điện nhà vua, được vua trao cho phủ việt là biểu tượng của vương quyền, để giúp vui cho nhà vua.

Một hôm nhà vua truyền gọi anh hề lại gần và nói :

– Ngươi hãy giữ lấy cây phủ việt nầy cho đến khi tìm được một người khác ngây ngô khờ dại hơn ngươi thì hãy trao cây phủ việt này lại cho hắn ta.

Từ đó, mỗi khi triều đình có tiệc thết đãi bá quan văn võ, anh hề đều được vời đến giúp vui. Với cây phủ việt trên tay và với dáng điệu ngông nghênh, anh hề đã rất thành công chọc cười mua vui cho nhà vua và quan khách. Rồi đến một ngày, nhà vua bị lâm bệnh nặng. Biết mình không qua khỏi, vua liền cho gọi anh hề lại gần và buồn rầu nói như tâm sự với anh :

– Này tên hề. Ta sắp sửa phải từ giã mọi người để đi du lịch đến một nơi rất xa.

– Thế Đức vua sắp đến nơi nào vậy ? anh hề hỏi.

– Ta cũng chẳng biết nữa.

– Thế Đức vua đi có lâu không ?

– Ta sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ trở lại nơi đây nữa.

– Thế Đức vua đã chuẩn bị hành trang mang theo chưa ?

– Chưa hề.

Anh hề liền cười hóm hỉnh và lễ phép tâu nhà vua như sau :

– Vậy xin mời Đức Vua hãy cầm lấy cây phủ việt nầy. Thảo dân xin trao nó lại cho Đức Vua. Bởi vì mãi đến hôm nay thảo dân mới tìm được một người khờ dại hơn thảo dân.

5) LUÔN TỈNH THỨC NHƯ MỘT NGƯỜI QUẢN GIA TRUNG TÍN :

Tại Thụy sĩ, có một vườn hoa tuyệt đẹp, đủ loại hoa, đủ màu sắc. Nằm giữa vườn là một tòa nhà tráng lệ. Nhìn vườn hoa với cảnh phối trí, cắt tỉa, uốn nắn… ai cũng phải công nhận vườn hoa đã được chủ vườn chăm sóc kỹ lưỡng, kèm theo óc thẩm mỹ hiếm có. Một hôm một du khách đi qua nơi đây, thoáng nhìn khu vườn ông thấy rất say mê. Giữa lúc đó, người làm vườn bước ra cổng và chủ khách chào hỏi làm quen với nhau. Rồi từ chuyện hoa cỏ, cách chăm bón, trồng tỉa, phối hợp màu sắc… câu chuyện dần dần đưa họ đến chỗ thân tình.

Du khách hỏi : “Xin lỗi ông cụ. Ông ở đây được bao lâu rồi ?”- “Khoảng 40 năm.” – “Tôi đoán, có lẽ ông chủ của cụ rất sành về nghề cây cảnh, chắc giờ này ông ấy có ở nhà ?” – “Ông ta không ở đây, thỉnh thoảng mới ghé qua đây thôi” – “Ông ta có hay trao đổi thư từ với cụ không ?” – “Không, ông ta bận lắm” – “Ông không về cũng không thư từ, thì ai trả lương cho cụ ?” – “Hàng tháng tôi đều nhận được ngân phiếu từ ông ta gửi qua bưu điện để chi phí mọi sự cho khu vườn này” – “Thế tội gì cụ phải chăm sóc kỹ lưỡng thế này, ông chủ có mấy khi đến thưởng ngoạn công trình của cụ đâu ?” – “Tôi lại không nghĩ thế, mình là một gia nhân được chủ tín nhiệm trao phó việc bảo quản chăm sóc khu vườn này, thì mình phải tận tụy làm việc chứ. Để bất cứ khi nào ông chủ trở về nhà, ông sẽ hài lòng với công việc tôi đang làm. Hơn nữa, khi làm đẹp khu vườn cho chủ, thì chính tôi là người đầu tiên được thưởng ngoạn cảnh đẹp do tay mình chăm sóc”.

Người gia nhân trên đây thật đáng ca tụng. Ông làm việc không vì sợ nhưng vì yêu, không vì cặp mắt của chủ mà vì tinh thần trách nhiệm. Ông coi việc của chủ như việc của mình, nên đã hết lòng chu toàn công việc. Thái độ của ông chính là thái độ mà Chúa muốn mỗi người chúng ta phải có khi phụng sự Chúa. Trong Tin Mừng hôm nay Chúa Giê-su đã dạy chúng ta : “Hãy thắt lưng, hãy cầm đèn cháy sáng trong tay, và hãy làm như người đợi chủ đi ăn cưới về, để khi chủ về gõ cửa liền mở ngay cho chủ. Nếu canh hai hoặc canh ba chủ trở về mà thấy như vậy thì phúc cho đầy tớ ấy”.

  1. SUY NIỆM :

1) Tỉnh thức và sẵn sàng luôn : Tin mừng hôm nay nhắc nhở mọi người muốn được hưởng ơn cứu độ của Đức Giê-su thì cần “Tỉnh thức và sẵn sàng” như sau:

-Như người đầy tớ trung tín (c 35-38) : Tỉnh thức không phải là không ngủ, nhưng là ngủ trong sự tỉnh thức, giống như người đầy tớ trung tín đợi chủ đi ăn cưới trở về nhà vào bất cứ giờ nào trong đêm, để khi chủ vừa về tới gõ cửa là mở ngay.

-Như người chủ nhà có trách nhiệm (c 39-40): Một người chủ nhà có tinh thần trách nhiệm sẽ luôn canh thức để tránh bị kẻ trộm đào ngạch khoét vách nhà mình. Một người làm việc với tinh thần trách nhiệm cao sẽ được hưởng hoa trái là hạnh phúc và bình an trong tâm hồn. Mẹ Tê-rê-sa Can-quýt-ta đã khuyên các tu sĩ dưới quyền rằng : “Hoa trái của thinh lặng là cầu nguyện. Hoa trái của cầu nguyện là đức tin. Hoa trái của đức tin là đức ái. Hoa trái của đức ái là phục vụ. Hoa trái của phục vụ là bình an“.

-Như người quản gia trung tín và khôn ngoan (c 42-48) : Sự trung tín khôn ngoan được biểu lộ qua việc người quản gia luôn chu toàn công việc bổn phận là cứ đúng giờ cấp phát lương thực cho gia nhân. Vào thời Hội Thánh sơ khai, các tín hữu thành Tê-sa-lô-ni-ca đã tưởng lầm rằng ngày tận thế đã gần kề, nên có lối sống buông thả, lười biếng không chịu làm việc. Do đó, thánh Phao-lô đã viết thư chấn chỉnh lối sống ấy như sau : ”Khi còn ở với anh em, chúng tôi đã chỉ thị cho anh em : Ai không chịu làm thì cũng đừng ăn. Thế mà chúng tôi nghe nói : Trong anh em có một số người sống vô kỷ luật, chẳng làm việc gì, mà việc gì cũng xen vào. Nhân danh Chúa Giê-su Ki-tô, chúng tôi truyền dạy và khuyên nhủ những người ấy : hãy ở yên mà làm việc, để có của nuôi thân” (2 Ts 3,10-12).

2) Cụ thể phải tỉnh thức và sẵn sàng thế nào ? :

– Sống tốt giây phút hiện tại : Hãy luôn ý thức để sống thật tốt giây phút hiện tại bằng việc chu toàn bổn phận hằng ngày. Tránh chỉ lo tích trữ của cải cho mình, đừng quá bám víu vào những của cải trần gian như Lời Chúa dạy : “Hỡi đoàn chiên nhỏ bé, đừng sợ, vì Cha anh em đã vui lòng ban Nước của Người cho anh em. Hãy bán của cải mình mà bố thí. Hãy sắm lấy những túi tiền chẳng bao giờ cũ rách, một kho tàng chẳng thể hao hụt ở trên trời, nơi kẻ trộm cắp không bén mảng, mối mọt cũng không đục phá” (Lc 12,32-34).

– Chu toàn việc bổn phận : Đối với những ai được Chúa trao quyền quản lý một gia đình, một dòng tu, giáo xứ, một tập đoàn lao động sản xuất… Hãy nhớ rằng : Mọi quyền bính đều bắt nguồn từ Thiên Chúa. Quyền bính là phương tiện để phục vụ tha nhân. Người ta có thể lạm dụng quyền bính để phục vụ bản thân và làm khổ kẻ khác, như tên quản lý trong bài Tin mừng đã : “Đánh đập tôi trai tớ gái”, “chè chén say sưa” vì nghĩ rằng còn lâu chủ mới về. Hắn ta sẽ bị phạt nặng vì đã biết ý Chúa mà cố tình bỏ bê việc bổn phận. Làm tốt việc bổn phận không phải là làm cho xong, mà phải làm với tinh thần trách nhiệm cao và với lòng mến Chúa yêu người. Thi hào Tagore đã nói : “Tôi ngủ mơ thấy đời sống là vui. Tôi thức giấc thấy đời sống là bổn phận. Tôi làm việc và thấy bổn phận chính là niềm vui”.

– Sẵn sàng đón Chúa đến bất cứ giờ nào : Sẵn sàng để biết sử dụng của cải đúng theo ý Chúa : Cụ thể là chia cơm sẻ áo cho những người nghèo đói, góp phần nuôi dưỡng các trẻ mồ côi, người già neo đơn và động viên an ủi nhưng người đau khổ bất hạnh…

Ý thức chu toàn sứ mệnh loan báo Tin Mừng : Những ai không có tiền vẫn có thể làm việc tông đồ bằng sự phục vụ tha nhân. Mẹ Tê-rê-sa Can-quýt-ta và các nữ tu Thừa Sai Bác Ái đã không cho người nghèo hay người bệnh tiền bạc vật chất, nhưng cho sự phục vụ trong yêu thương. Đây cũng là một phương cách loan báo Tin Mưng hữu hiệu trong xã hội hôm nay.

  1. THẢO LUẬN : Bạn sẽ làm gì để sẵn sàng đón cái chết đến bất ngờ ?
  2. NGUYỆN CẦU:

LẠY CHÚA GIÊ-SU. Xin cho con biết tỉnh thức để đừng bao giờ ngủ quên trong những đam mê lạc thú giả tạo. Xin cho con hiểu rằng : đồng tiền chỉ là phương tiện giúp con nên hoàn thiện hơn, giúp con có điều kiện thực thi bác ái là chia sẻ cơm áo cho người nghèo.- AMEN.