CHÚA NHẬT 6 PHỤC SINH – Năm B
Lời Chúa: Cv 10,2-26.34-35.44-48; 1Ga 4,7-10; Ga 15,9-17
1. Di chúc yêu thương (Gm. Giuse Vũ Văn Thiên, Gp. Hải Phòng)
2. Yêu như Chúa yêu (Tgm. Giuse Ngô Quang Kiệt)
3. Sống yêu thương (Lm. Jos. DĐH, Gp. Xuân Lộc)
4. Ở lại trong tình yêu (Lm. Jos. Tạ Duy Tuyền)
5. Tình bạn với Chúa Giêsu (Lm. Giuse Đỗ Đức Trí, Gp. Xuân Lộc)
6. Hãy yêu thương nhau (Lm. Giuse Nguyễn Hữu An)
7. Huyền nhiệm tình yêu vô bờ (Lm. Giuse Dương Hữu Tình, Gp. Hải Phòng)
8. Điều răn của Thầy (Lm. Gioan Nguyễn Văn Ty, SDB)
9. Mối quan hệ thánh (Trầm Thiên Thu)
10. Yêu thương bằng việc làm hơn lời nói (Lm. Đan Vinh – HHTM)
11. Chúa Nhật 6 Phục sinh_B (Lm. Antôn, giáo xứ thánh Giuse, Tulsa)
.
Gm. Giuse Vũ Văn Thiên
Trong kho tàng truyện cổ tích Việt Nam, có rất nhiều chuyện kể về những người cha mẹ hay những bậc tôn sư, trước khi nhắm mắt, muốn dặn dò con cái bằng những hình ảnh, những lời khuyên để mong họ hòa thuận, thành đạt. Những lời di chúc ấy luôn là tâm huyết của người sắp đi xa, gói trọn tình thương yêu trìu mến. Con cái ở lại, nhờ thực hiện những lời khuyên ấy, mà cảm thấy như cha mẹ vẫn hiện diện bên mình để yêu thương và phù trợ.
Những lời của Chúa Giêsu được đọc trong phụng vụ hôm nay là lời di chúc dành cho các môn đệ và cho tất cả những Kitô hữu. Đây là tâm tình thày trò trước lúc Chúa bước vào cuộc khổ nạn. Chúa lặp đi lặp lại nhiều lần: “Anh em hãy ở lại trong tình thương của Thày”, “Anh em hãy yêu thương nhau”. “Ở lại trong tình thương của Chúa” và “Yêu thương nhau” là hai mặt của một tấm huân chương, là hai vấn đề liên kết có tính “lô-gíc” hướng chúng ta về Đấng cao cả và về phía tha nhân.
Trong xã hội hiện đại này, xem ra người ta lãng quên cả hai khía cạnh của lời di chúc đó. Một đàng, lời giáo huấn của Chúa ít được đón nhận và thực hành. Đàng khác, sự dửng dưng vô cảm đối với tha nhân càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Dựa trên những thông tin về bạo lực được đăng trên các trang tin điện tử, có người đã nhận định, người Việt mình bây giờ càng ngày càng hiếu chiến và thích đánh nhau. Giữa cảnh đất nước thanh bình mà huynh đệ tương tàn, làng xóm đổ máu. Trong 6 ngày nghỉ lễ dịp 30-4-2015 vừa qua, riêng Thành phố Hồ Chí Minh đã có 300 ca đánh nhau phải nhập viện (x. Vnexpress ngày 3-5-2015). Còn nhớ trong dịp tết Ất Mùi trước đó, có trên 6000 ca đánh nhau bị thương, theo con số thống kê từ các bệnh viện. Rồi phải kể đến bạo lực trong gia đình, tại trường học, dẫn đến nhiều cái chết thương tâm. Lãng quên Thiên Chúa và coi thường tha nhân là cội rễ sinh ra mọi tội lỗi. Đức yêu thương mà Chúa Giêsu rao giảng hơn hai ngàn năm nay là chìa khóa của hạnh phúc, nhưng nhiều người đã khước từ.
Một khi chuyên tâm thực hiện lời dạy yêu thương của Chúa Giêsu, chúng ta sẽ trở thành “bạn hữu” của Người. “Anh em là bạn hữu của Thày, nếu anh em thực hành những điều Thày truyền dạy”. Thật là một vinh dự lạ lùng! Chúng ta là con người còn đầy yếu đuối và tội lỗi, lại có thể trở nên bạn hữu của Đấng Cứu thế. Quả vậy, một khi thực thi những giới răn của Người, nhất là giới răn yêu thương, thì chúng ta sẽ luôn có Chúa là người đồng hành, là người chia vui sẻ buồn, là người tâm huyết, gần gũi và thân tình. Khái niệm Chúa Giêsu là “bạn hữu” giúp chúng ta đi vào sự kết hợp bền chặt thâm sâu với Người, nhờ đó, chúng ta có sự bình an và niềm vui nội tâm, là nền tảng định hướng cho mọi suy tư và hành động trong cuộc sống hằng ngày.
Để lại cho các môn đệ lời dặn yêu thương, Đức Giêsu cũng đã ban cho Giáo Hội và thế giới Đấng chính là Tình Yêu Thiên Chúa, tức là Chúa Thánh Thần. Thánh Phêrô đã ngỡ ngàng khi thấy Chúa Thánh Thần cũng ngự xuống nơi những người chưa chịu phép Rửa. Chúa Thánh Thần là quà tặng Chúa ban cho cả thế giới, để canh tân vũ trụ và đổi mới lòng con người. Chúa Thánh Thần tiếp tục sứ mạng của Chúa Giêsu, làm cho vương quốc công chính sớm được thực hiện nơi trần gian. Những ai đón nhận Chúa Thánh Thần thì được Ngài soi sáng và dạy dỗ. Sự trường tồn và phát triển lớn mạnh của Giáo Hội trước bao sóng gió trần gian, là bằng chứng về hoạt động mạnh mẽ của Ngôi Ba Thiên Chúa (Bài đọc I).
Yêu thương là sáng kiến đến từ Thiên Chúa, vì chính Ngài đã yêu chúng ta trước (Bài đọc II). Đức Giêsu, Con Thiên Chúa đã làm gương cho chúng ta về đức yêu thương. Người đã hiến mạng sống mình trên thập giá vì yêu thương nhân loại và để đền tội cho chúng ta. Người tín hữu được Chúa sai vào lòng cuộc đời sống và loan truyền tình yêu thương cho tha nhân, đồng thời làm chứng về sự hiện diện của Chúa Giêsu trong cuộc sống. Vâng, Chúa đã chọn và đang cắt cử chúng ta vào cuộc sống xã hội còn đầy những khó khăn phức tạp, để hát lên niềm vui của Tin Mừng và để làm chứng Chúa đã phục sinh.
Tgm. Ngô Quang Kiệt
Yêu là một từ ngữ được sử dụng nhiều nhất, nhưng lại là một từ ngữ dễ gây hiểu lầm nhất. Vì người ta hiểu từ ngữ này theo những cách khác nhau. Có người hiểu yêu là những quan hệ thân xác. Có người hiểu yêu là quản lý chặt chẽ. Có người hiểu yêu thuộc lĩnh vực cảm tính. Để tránh những hiểu lầm, khi truyền cho ta yêu thương, Đức Giêsu đã đưa ra một khuôn mẫu cho tình yêu. Khuôn mẫu đó là: yêu như Chúa yêu.
“Anh em hãy yêu thương nhau như Thày đã yêu thương anh em”. Không còn nhầm lẫn nào nữa. Muốn làm môn đệ Chúa, không phải yêu bằng bất cứ tình yêu nào, nhưng phải yêu như Chúa. Tình yêu của Đức Giêsu không phải tự Người nghĩ ra, nhưng phát xuất từ Chúa Cha: “Như Cha đã yêu mến Thày thế nào, Thày cũng yêu mến anh em như thế”. Thế là đã rõ. Tất cả bắt nguồn từ cùng một tình yêu. Đức Chúa Cha là nguồn cội. Từ nguồn mạch ấy, tình yêu tràn ra, lan toả đến mọi người. Mọi tình yêu, muốn chân thực, phải quy chiếu về trái tim Chúa Cha.
Tình yêu của Chúa Cha như thế nào? Đọc trong Tin Mừng, ta thấy Đức Giêsu đã nói nhiều về tình yêu Chúa Cha.
Trước hết tình yêu của Chúa Cha là một tình yêu phổ quát. Khác với tình yêu bình thường của con người chỉ yêu những người yêu mình, thù ghét những người ghét mình, chỉ yêu những người nào dễ yêu, ghét những người dễ ghét, chỉ giới hạn tình yêu vào một số người thân quen. Tình yêu của Chúa Cha là một tình yêu phổ quát. Tình yêu ấy lan tới tất cả mọi người không phân biệt tốt xấu. Tình yêu ấy không loại trừ một ai dù lành dù dữ. Thế nên “Người cho mặt trời mọc lên soi kẻ lành cũng như người dữ. Và cho mưa rơi xuống trên cả người công chính lẫn kẻ gian ác” (Mt 5,45). Tình yêu ấy lan toả tới súc vật cỏ cây: “Hãy xem chim trời, chúng không gieo không gặt, thế mà Cha trên trời vẫn nuôi chúng. Hãy xem bông huệ ngoài đồng. Chúng không dệt không may, thế mà Cha trên trời mặc cho chúng bộ áo đẹp hơn cả áo vua Salomon” (Lc 12,24-27).
Tình yêu Chúa Cha là một tình yêu hy sinh. Vì yêu thương, Đức Chúa Cha đã dựng nên con người. Vì yêu thương, Người đã nhận con người làm con, cho hưởng hạnh phúc với Người. Nhưng loài người vô tình không những không yêu mến mà còn muốn chống lại Thiên Chúa. vì thế, loài người đã bị phạt. Nhưng Đức Chúa Cha vẫn yêu thương loài người, nên đã có kế hoạch cứu độ loài người. Chính ở điểm này ta nhận biết tình yêu vô cùng tha thiết của Đức Chúa Cha. Không những Ngài không giận ghét loài người, không tự ái vì bị loài người xúc phạm, mà còn bày tỏ một tình yêu thương mãnh liệt không ai dám ngờ tới. Tình yêu thương mãnh liệt ấy đã thúc đẩy Ngài hy sinh Con Một yêu dấu để chuộc tội cho loài người. Vì yêu thương Chúa Cha đã hy sinh tất cả những gì có thể để cứu chuộc loài người.
Tình yêu Chúa Cha là một tình yêu tha thứ. Tha thứ là dấu hiệu của tình yêu. Khi yêu, người ta sẵn sàng tha thứ. Trong Tin Mừng, Đức Giêsu nói nhiều về tình yêu tha thứ của Đức Chúa Cha. Cảm động nhất là dụ ngôn Người Cha Nhân Hậu. Tóm tắt như sau: Người Cha có hai con trai. Đứa út xin Cha chia gia tài cho nó. Được rồi, nó cầm tiền, bỏ nhà ra đi, ăn chơi phung phí. Khi nó tiêu hết tiền thì vùng ấy xảy ra nạn đói. Đói bụng nó phải đi chăn lợn. Nó muốn ăn cám lợn mà chủ không cho. Bấy giờ nó hối hận và nghĩ: ở nhà cha mình các đầy tớ còn được ăn no, còn mình ở đây phải chết đói. Thế rồi, nó chỗi dậy, trở về nhà. Cha nó ngày nào cũng ra đầu ngõ chờ mong con trở về. Khi thấy nó về, ông chạy lại ôm lấy nó mà hôn lấy hôn để, rồi ông gọi gia nhân mang áo đẹp, nhẫn, giầy ra cho cậu và ra lệnh mở tiệc ăn mừng (cf Lc 15). Người cha ấy là hình ảnh Đức Chúa Cha. Thật là kỳ diệu tình yêu Người. Người quên hết những lỗi lầm của ta. Người yêu yêu ta trước khi ta yêu Người. Người tha thứ cho ta trước khi ta xin lỗi Người.
Đức Giêsu muốn chúng ta hãy noi theo tình yêu của Chúa Cha. Biết đối xử với nhau như Chúa Cha đối xử với chúng ta. Hãy yêu thương hết mọi người không loại trừ một ai. Nhất là hãy yêu thương những người bé nhỏ, cùng khổ, bất hạnh. Hãy biết tha thứ những lỗi lầm của người khác. Tha thứ không phải chỉ một lần mà tha thứ rất nhiều lần. Và hãy dám hy sinh, chấp nhận chịu thiệt thòi vì tình yêu. Yêu như Chúa yêu. Đó mới là tình yêu đích thực. Chỉ có tình yêu bắt nguồn từ Chúa mới bền vững và đem lại hạnh phúc cho nhân loại.
Lạy Cha, xin cho con hiểu được tình yêu của Cha. Xin cho con trở nên giống Cha, biết yêu thương bằng tình yêu của Cha. Amen.
KIỂM ĐIỂM ĐỜI SỐNG
1- Từ trước tới nay, bạn hiểu tình yêu thế nào?
2- Mỗi khi nghĩ đến Đức Chúa Cha, bạn nghĩ đến đặc tính nào của Người: yêu thương, quyền năng, thưởng phạt công minh…?
3- Đối với bạn, yêu thương người khác dễ hay khó?
4- Hãy kể ra những đặc tính của tình yêu của Chúa Cha.
Lm. Jos. DĐH
Biết ơn, cám ơn, không bao giờ là mơ hồ hay trừu tượng, đơn giản vì người nào mà chẳng từng được yêu thương, được sống trong tình yêu của gia đình, quê hương đất nước. Để đọc, để nói lời biết ơn, để lập lại lời yêu thương, không khó; tuổi nào ta cũng thực hiện được, nhưng để sống tình yêu thương, người ta phải đủ khôn ngoan, đủ trưởng thành về quyết định của mình.
Để tạo nên ý chí thành công cho người trẻ, xã hội đã hô vang câu khẩu hiệu : với sức người, sỏi đá biến thành cơm; tiền nhân chúng ta thì quả quyết hơn : không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Hôm nay Chúa Giêsu thật nhẹ nhàng khi cho các học trò biết : “như Cha đã yêu mến Thầy, Thầy cũng yêu mến các con”. Bài học giúp người môn đệ theo Đức Giêsu, trước hết không cần dùng mưu hay vận dụng sức của mình, chỉ cần tin vào sự hiệp thông nơi tình yêu Ba Ngôi đang sống động trong tâm hồn mỗi người.
Nếu như loài chim tự hào vì sự di chuyển nhanh lẹ nhờ đôi cánh, chúng lại cần đến một bầu trời để tung bay; nếu loài cá có thể tung tăng bơi lội, chúng sẽ được niềm vui trọn vẹn hơn khi có một đại dương không ô nhiễm. Các môn đệ có Đức Giêsu làm chuẩn mực yêu thương, các ông sẽ thật hạnh phúc khi biết ở lại trong tình yêu của Thầy Giêsu, và các ông không còn phải mơ hồ sống lệnh truyền hãy “yêu thương nhau”.
Người ta có thể dựng nhà bằng nhiều vật liệu tùy theo điều kiện mỗi gia đình, nhưng xây nhà vững chắc không thể thiếu xi-măng gạch đá, sắt thép. Người ta có thể được gọi là Kitô hữu qua phép rửa, nhưng để trở nên môn đệ, nên người Tín hữu như lòng Chúa mong ước, nhất định phải có tương quan yêu thương với Chúa và tha nhân. Thánh sử Gioan nơi bài đọc 2 cho chúng ta kinh nghiệm : “Thiên Chúa là tình yêu, vì lẽ hễ ai thương yêu, thì sinh bởi Thiên Chúa”. Chúa Giêsu chính là nền tảng yêu thương, Ngài không muốn ta lẫn lộn tình yêu Thiên Chúa với tình yêu thế gian, vì thế Chúa nói : “các con hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương các con”. Yêu như Thầy yêu là tình yêu trao ban, tình yêu vô vị lợi, tình yêu vượt trên sự chết.
Trong ca dao, cha ông ta diễn tả hình ảnh người con gái luôn ưu tư tới “tình yêu thương” với chồng, đã vậy, với bố mẹ chồng “tình yêu thương”còn cần hơn cả vật chất: chẳng tham nhà ngói ba tòa, tham vì một nỗi mẹ cha anh hiền. Trong Kitô giáo, hiền hậu, không gian tham, cũng chỉ là một phần nhỏ trước tinh thần bài giảng trên núi của Chúa; điều trọng tâm, là mỗi người biết ý thức và sống yêu thương như thế nào cho phù hợp với tình yêu mà ta đã nhận lãnh. Trong tương quan hiệp thông, Chúa Giêsu gợi ý cho ta mạnh dạn hơn, giúp ta tự tin sống yêu thương : “Thầy sẽ gọi các con là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy đã nghe biết nơi Cha Thầy, thì Thầy đã cho các con biết”.
Mỗi chúng ta ở đây, ai mà chẳng có kinh nghiệm như thế nào là tình yêu và như thế nào là hận thù; tình yêu luôn khơi lên trong tâm trí ta : yêu đời, yêu người, yêu mình, và rồi sống, và sống hạnh phúc hơn. Còn hận thù sẽ để lại sự chia rẽ, chán nản lo sợ bất an, khiến ta đau khổ và rồi phải chết, và chết đời đời. Vì tuân giữ lệnh truyền của Chúa Cha, nên Thầy ở lại trong tình yêu của Người. Vì người Tín hữu tuân giữ lệnh truyền của Thầy Giêsu, nên chúng ta sẽ được lưu lại trong tình yêu của Thầy. Lời kêu gọi ở trong tình yêu của Thầy, không phải là lời gọi của kẻ đang yêu đầy tính “lãng mạn”, cũng không phải là lời phát biểu ở trong “thế giới ảo”, cao siêu, áp đặt riêng cho một vài cá nhân, mà cho tất cả mọi người mọi thời.
Tục ngữ có câu : nguồn đục thì giòng không trong, gốc cong thì cây không thẳng. Cha mẹ được sánh ví là “cái gốc”, như “ngọn nguồn”, mà các thành viên gia đình đang nối tiếp, vì thế mà con cháu ta luôn cần đến gương sáng, cần tình yêu thật. Sống yêu thương là sống có trách nhiệm, là biết chia sẻ, biết khiêm tốn để được sửa chữa những cá tính xấu xa nơi con người mình. Sống yêu thương là sống lệnh truyền của Thầy Giêsu, là được trở nên môn đệ, là ở trong tình yêu thương Ba Ngôi, là diễm phúc được sống trong ơn gọi làm bạn hữu của Thầy Giêsu.
Dân tộc nào cũng lấy yêu thương làm trung tâm, tôn giáo nào cũng lưu ý các tín đồ về bài học yêu thương phục vụ; Đức Giêsu lấy mẫu mực tình yêu thương giữa Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần, nhắc nhớ chúng ta hãy hiệp nhất nên một trong tình yêu. Có sống yêu thương hiệp nhất, cuộc đời ta không cảm thấy mình phải cô đơn buồn chán. Có sống yêu thương, trí lòng ta chắc chắn sẽ được biến đổi và dễ dàng đón nhận nhau hơn; sống yêu thương, ta sẽ thấy rõ hơn nghĩa vụ và quyền lợi đối với đại gia đình Hội Thánh. Amen.
Lm. Jos Tạ Duy Tuyền
Có một cô gái đã chia tay với người yêu được 6 tháng, lý do là vì cô yêu người khác. Cô bỏ người yêu cô để chạy theo người cô yêu. Nhưng buồn thay người này rất đa tình, cô cũng chỉ là một trong những cô bạn gái của anh ta mà thôi! Cô trở thành nạn nhân bị người này lợi dụng như nhiều cô gái nhẹ dạ khác. Đến với người cô thương mà họ không thương chỉ làm cho cô đau khổ. Cô nuối tiếc vì mình đã bỏ rơi một người rất yêu cô để đi yêu một người không yêu mình, để rồi tình đơn phương chỉ làm cô đau khổ. Cô đã bỏ rơi người rất mực yêu cô để chạy theo người không yêu cô nên cô không bao giờ có niềm vui mà chỉ có buồn tủi, cô đơn.
Đôi khi chúng ta cũng nuối tiếc vì đã để lỡ một tình yêu. Một tình yêu đang đẹp nhưng chúng ta lại “đứng núi này trông núi kia” để rồi bỏ lại cái mình đang có chạy theo những ảo ảnh do mình tạo nên. Khi cuộc tình đã lỡ chúng ta mới nuối tiếc vì mình không trân trọng tình yêu đang có trong tay. Nuối tiếc thì đã muộn, làm sao ly đã vỡ lại có thể lành lại. Tình yêu không phải cứ muốn là được. Tình yêu phải vun đắp, phải xây dựng. Khi xa rời tình yêu là mình tự đập bỏ tình yêu thì làm sao xây dựng lại?
Có rất nhiều tình yêu nam nữ đang nồng nàn, đang đẹp đôi. Thế nhưng, vì tham tiền mà họ rời xa nhau. Vì danh vọng mà họ chia tay nhau để chay theo mối tình chỉ dựa trên đồng tiền, danh vọng, quyền lực. Sống với nhau không có tình yêu chỉ là một cuộc trao đổi thân xác để đổi lấy danh lợi thú mà thôi. Họ đã rời xa tình yêu chân thật thì làm sao họ có thể hạnh phúc trọn vẹn trong đời sống hôn nhân không có tình yêu.
Có rất nhiều bạn trẻ vì nông nổi chạy theo đam mê cuồng vọng mà rời xa tình yêu cha mẹ. Họ muốn tận hưởng giây phút tự do không có sự che chở của cha mẹ. Nhưng cuộc đời đâu dễ ban không cho họ hạnh phúc. Chỉ trong tình yêu cha mẹ mới ban phát nhưng không mà thôi! Thế nên, nhiều bạn trẻ khi rời xa gia đình mới nuối tiếc vì mình không ở lại trong tình yêu của gia đình nên bây giờ mới cô đơn giữa chợ đời.
Có rất nhiều người đã rời xa tình yêu của Chúa để chạy theo danh lợi thú trần gian. Họ nghĩ rằng không có Chúa họ vẫn sống. Rời xa Chúa để tự do hưởng lạc những thú vui trên đời. Họ nghĩ rằng sẽ hạnh phúc nếu không có Chúa trong cuộc đời của họ. Nhưng họ quên rằng Thiên Chúa không phải là cảnh sát chỉ có nhắc nhở, cấm đoán, mà Thiên Chúa là tình yêu. Tình yêu thì luôn làm những điều tốt nhất cho người mình yêu. Tình yêu của Thiên Chúa còn vượt lên trên tất cả tình yêu vì “dám chết cho người mình yêu”.
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy trân trọng tình yêu mà chúng ta đang có. Hãy ở lại trong tình yêu của Chúa và tha nhân. Ở lại mời gọi chúng ta đừng phụ nghĩa vong ân với tình yêu mà Chúa cũng như mọi người dành cho chúng ta. Ở lại bằng việc trung thành tuân giữa giới răn Chúa cũng như chung thủy với người mình thương.
Ước gì chúng ta biết tuân giữ lời Chúa để tình Chúa mãi ở lại trong chúng ta. Ước gì chúng ta đừng xa rời tình yêu của cha mẹ, của bạn bè, người yêu chỉ vì ích kỷ của bản thân mà có lỗi với nhau. Xin Chúa giúp chúng ta biết trung thành với Chúa và với nhau qua việc tuân giữ giới răn của Người. Amen
Lm. Giuse Đỗ Đức Trí
Trong cuộc sống, mỗi người có thể có nhiều loại bạn : từ bạn học, bạn lối xóm đến bạn nhậu, bạn làm ăn… nhưng bạn thân thì thường rất ít. Bạn thân là những người bạn có thể dễ dàng tâm sự, chia sẻ và hết lòng giúp đỡ nhau khi vui cũng như khi buồn. Trong văn học Việt Nam, người ta hay nhắc đến tình bạn của Lưu Bình và Dương Lễ. Lưu Bình đã hy sinh vợ con để giúp Dương Lễ được học hành thành đạt. Kinh Thánh thì kể về tình bạn của Nathan và Đavít, Nathan yêu Đavít như yêu chính bản thân mình. Anh không giành quyền nối ngôi vua cha, nhưng sẵn sàng nhường lại cho Đavít. Thánh Kinh cũng kể lại tình bạn giữa con người với Thiên Chúa qua câu chuyện của Apbraham và Mose. Họ được gọi là những người bạn của Thiên Chúa, vì họ đã sống hết mình với Thiên Chúa.
Bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu nói với các môn đệ : Anh em là bạn hữu của Thầy, nếu anh em thực hiện những điều Thầy truyền dạy. Nếu trong bài Tin Mừng tuần trước, Chúa Giêsu dùng hình ảnh cây nho và cành nho để nói lên sự gắn bó, thì hôm nay, Chúa diễn tả sự gắn bó ở một mức độ sâu hơn, thân tình hơn : Hãy ở lại trong tình yêu của Thầy.
Là bạn thân của nhau, cần phải có tình yêu chân thành dành cho nhau. Chúa Giêsu không muốn chúng ta chỉ là người bạn chung chung, mà phải trở thành bạn thân của Người. Bạn thân của Chúa là người ở lại trong tình yêu của Chúa. Ở lại trong tình yêu là đón nhận và đồng thời đáp lại tình yêu của Người, là luôn ở lại trong sự hiện diện, luôn có Chúa đồng hành, là thường xuyên chuyện trò thân mật với Chúa qua việc cầu nguyện. Ở lại trong tình yêu là còn là dám buông mình vào vòng tay của Thiên Chúa, là ngụp lặn trong tình thương của Ngài như người con buông mình trong vòng tay cha mẹ, như hai người yêu nhau ngụp lặn trong tình yêu của nhau.
Dấu hiệu để nhận ra bạn thân của Chúa là tuân giữ các điều răn của Ngài. Khi hai người yêu nhau, họ muốn đón nhận từng lời nói, cử chỉ của nhau ; người này đoán được ý của người kia để làm vui lòng nhau. Cũng vậy, một khi yêu mến Chúa Giêsu, chúng ta không thể bỏ ngoài tai những giới răn lề luật của Chúa. Trái lại, chúng ta phải đón nhận những giáo huấn của Chúa và thực hành trong cuộc đời, vì những điều răn của Chúa không làm cho chúng ta trở thành nô lệ, nhưng giúp chúng ta trở nên con người hoàn thiện hơn, tinh tuyền và xứng đáng hơn trước mặt Chúa.
Điều răn Chúa Giêsu muốn chúng ta thực hành đó là : Hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. Chúa muốn những người bạn thân của Chúa cũng phải trở nên giống Chúa, đó là dám yêu thương anh em đến tận cùng. Chúa Giêsu đã yêu thương chúng ta bằng một tình yêu quảng đại, hy sinh. Ngài không hề tính toán hơn thiệt với chúng ta. Ngài chấp nhận từ bỏ địa vị Thiên Chúa để đến làm bạn với con người, ở với con người và chia sẻ những đau khổ, buồn vui của kiếp người. Làm bạn với con người, Chúa không tìm bất cứ một mối lợi nào, nhưng Ngài chấp nhận cúi xuống để rửa chân cho các bạn hữu, phục vụ họ như một tôi tớ phục vụ chủ. Làm bạn với con người, Chúa Giêsu không nỡ nhìn con người phải chết, Ngài đã chấp nhận chết thay cho con người bằng cái chết trên thập giá, để giải thoát con người khỏi tối tăm, trói buộc của ma quỷ, đem con người đến hạnh phúc đời đời. Một khi đã nhận con người làm bạn của mình, Chúa Giêsu còn chia sẻ vinh quang Nước Trời cho con người. Ngài chia sẻ phần gia sản của mình trên Nước Trời cho con người, thông truyền ý định của Thiên Chúa cho con người biết rằng : Con người được Thiên Chúa yêu thương.
Việc được làm bạn với Chúa Giêsu không phải do chúng ta dễ thương hay có công trạng gì, nhưng chỉ vì Thiên Chúa muốn yêu thương chúng ta. Vì đã chọn chúng ta nên Ngài làm cho chúng ta trở nên dễ thương trước mặt Ngài. Vì được yêu thương tuyển chọn, Thiên Chúa chờ đợi chúng ta đáp trả tình yêu của Ngài, bằng việc trổ sinh nhiều hoa trái yêu thương trong đời mình và đem tình yêu thương ấy đến cho anh chị em chung quanh. Chúng ta có thể thấy việc được tuyển chọn và trổ sinh hoa trái nơi Phêrô và các Tông đồ.
Chúa Giêsu đã chọn Phêrô trở nên bạn thân của Chúa mặc dù Phêrô chẳng có gì đặc biệt. Vì được Chúa chọn nên Phêrô đã gắn bó với Chúa bằng một tâm hồn đơn sơ chân thành, dù có lúc tình bạn của ông dường như bị sứt mẻ vì sự phản bội. Chúa Giêsu đã không hề trách Phêrô vì Ngài biết rõ tâm hồn và con người của ông. Chúa tín nhiệm trao cho ông sứ vụ hướng dẫn anh em và dẫn dắt đoàn chiên của Chúa.
Phêrô biết rất rõ về bản thân mình và cũng biết rất rõ về tình yêu của Chúa Giêsu dành cho ông. Phêrô không hề mặc cảm, ông đã hết mình với Chúa trong nhiệm vụ Chúa trao. Ông đi khắp nơi để nói về tình yêu của Thiên Chúa. Ông quả quyết rằng : Quả thật, tôi biết rõ, Thiên Chúa không thiên tư tây vị người nào, nhưng bất cứ ai kính sợ Thiên Chúa và ăn ngay ở lành thì được Thiên Chúa tiếp nhận. Qua tình bạn của Chúa dành cho Phêrô và tình bạn của Phêrô dành cho Chúa, ông đã trở thành hiện thân của Chúa nơi các cộng đoàn tín hữu. Qua sự hiện diện và phục vụ của ông, các tín hữu sơ khai đã nhận ra sự hiện diện của Chúa Giêsu. Ông nhân danh Thiên Chúa để ban Thánh Thần xuống trên các tín hữu như hoa trái của ân sủng Thiên Chúa.
Ai sử dụng facebook cũng muốn kết bạn với nhiều người, thì trên trang facebook cuộc đời, chúng ta cũng cần phải kết bạn với Chúa Giêsu. Đừng sợ, Ngài không bao giờ từ chối yêu cầu kết bạn của chúng ta. Đừng né tránh Ngài, hãy mạnh dạn làm bạn với ngài, để chúng ta có thể dễ dàng tâm sự, chia sẻ những lo âu phiền muộn của mình, của gia đình mình với Ngài. Hãy nói với Chúa những trăn trở toan tính, cũng như những khát vọng của tuổi trẻ, của gia đình, chắc chắn Ngài sẽ chỉ cho chúng ta biết phải làm như thế nào để sinh ích cho bản thân, cho gia đình và cho hạnh phúc đời đời.
Làm bạn của Chúa Giêsu, chúng ta còn phải nghe và thực hành Lời của Ngài. Lời của Chúa đang nói với mỗi người qua các Thánh lễ mỗi ngày. Chúa cũng đang nói với mỗi người qua các biến cố của gia đình, của bản thân. Đón nhận các biến cố ấy trong tin tưởng và lắng nghe, chúng ta sẽ nhận ra được sự hướng dẫn của Chúa, giúp chúng ta giải quyết những khó khăn trong cuộc sống. Lời Chúa đang nói với mỗi người qua sự nhắc bảo của lương tâm. Mạnh dạn thực hành theo tiếng nhắc bảo ấy là chúng ta làm theo ý Chúa.
Đừng quên một điều hết sức quan trọng của tình bạn đó là luôn ở bên nhau, sống trong sự hiện diện của nhau. Cũng vậy, muốn trở nên bạn thân của Chúa Giêsu, mỗi người cần phải thường xuyên gặp gỡ Ngài trong cầu nguyện, trong các Bí tích. Hãy đem theo bạn Giêsu bên mình, đem Ngài vào trong cuộc sống : nơi trường học, nơi công ty xí nghiệp, nơi làm ăn buôn bán… để Ngài cùng hiện diện, cùng chia sẻ với chúng ta. Ngài sẽ giúp chúng ta giải gỡ những khó khăn.
Làm bạn thân với Chúa, có những khi Chúa cũng “đùa” với chúng ta. Thánh nữ Têrêsa D’Avila đã sống với Chúa Giêsu cách thân tình như người bạn. Một lần, trong một chuyến xe ngựa đi thăm viếng các chị em trong Dòng. Ngồi trên xe, chị trò chuyện với Chúa như với người đối diện. Bỗng con ngựa lồng lên khiến chiếc xe lọt xuống rãnh. Thánh nữ bị hất văng ra khỏi xe. Thánh Têrêsa lẩm bẩm trách Chúa : Tại sao Chúa lại xử tệ với con như vậy ? Con đang đi làm việc tông đồ, làm việc cho Chúa mà Chúa lại để con té xe đau như thế này ? Chúa trả lời : Ta thích đối xử với các bạn của ta như vậy. Thánh Têrêsa trả lời Chúa : Hèn chi Chúa có ít bạn !
Đức Maria đã trở nên bạn của Chúa khi Mẹ sẵn sàng lắng nghe và thực hành Lời Chúa. Xin Mẹ giúp chúng ta noi gương Mẹ, sống như người bạn thân của Chúa dù trải qua lúc vui hoặc lúc buồn, luôn gắn bó tâm sự với Chúa. Amen.
Lm. Giuse Nguyễn Hữu An
Các bài đọc phụng vụ hôm nay hướng về chủ đề: “Hãy yêu thương nhau”. Thánh Phêrô nhìn nhận Cornêliô và cả gia đình ông đều là những người rất đạo đức và thực hành yêu thương. Cornêliô rất kính sợ Thiên Chúa và quảng đại cứu trợ. Vì thế, ông đã được Chúa nhìn tới (Cv 10,4) và được Thánh Thần ngự đến, sau đó Phêrô đã làm phép rửa cho họ nhân danh Đức Giêsu Kitô (Cv 10, 44.48). Trong bài đọc hai, Thánh Gioan mời gọi: “Anh em thân mến, chúng ta hãy yêu thương nhau, vì tình yêu bắt nguồn từ Thiên Chúa. Phàm ai yêu thương, thì đã được Thiên Chúa sinh ra, và người ấy biết Chúa. Ai không yêu thương, thì không biết Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là tình yêu” (1Ga 4,7-9). Bài Tin Mừng tiếp nối Tin Mừng Chúa nhật tuần trước. Chúa Giêsu tiếp tục giải thích về dụ ngôn cây nho và cành. Nhựa sống luân chuyển nuôi dưỡng cây nho và cành sinh ra hoa trái. Tình yêu từ cội nguồn Thiên Chúa chính là nguồn sống phong phú nuôi dưỡng và làm phát triển người tín hữu. Có ở lại trong tình yêu của Chúa mới sinh hoa kết trái : “Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở lại trong tình thương của Thầy, như Thầy đã giữ các điều răn của Cha Thầy và ở lại trong tình thương của Người”. Điều răn của Chúa là: “Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em”.
Huyền thoại tình yêu “Họa mi và bông hồng đỏ” kể rằng.
Một sớm mùa hè, con họa mi làm tổ trên cành dương đã nghe trọn lời than thở của một chàng trai bên cửa sổ :”Nếu anh không kiếm nổi bông hồng đỏ để em cài ngực áo trong buổi dạ hội đêm nay, em sẽ xa anh mãi mãi“. Hoạ mi dư hiểu chàng trai đã lang thang khắp các nương đồng. Nhưng tìm đâu một bông hồng màu đỏ dưới nắng cháy mùa hạ này ? Trời ơi, người tình sẽ chắp cánh bay xa mất thôi. Hoạ mi không chịu nổi dằn vặt bi thương của chàng. Hoạ mi phải ra tay giúp đỡ.Hoạ mi khép cánh trước cây hoa hồng bên giếng nước nài xin :
– Chị hồng ơi, chị có vui lòng tặng em một bông hồng đỏ thắm không ?
– Hoạ mi ơi ! em vô tâm như những chiếc gai trên thân chị. Mùa hạ nắng cháy sao em lại xin hoa hồng đỏ ?
Chị hồng rung rung cành lá giận dỗi. Hoạ mi tiếp tục tìm kiếm. Nàng nép mình đậu trên một cành hồng ngoài xa hàng dậu.
– Chị hồng ơi, có phép mầu nào làm nở cho em một bông hồng đỏ chăng?
– Hoạ mi ơi, đời cần hoa chi cho thương đau ?
– Sao cũng được, miễn em kết chặt một mối tình
– Được, những phép mầu cần phải có máu đỏ.
– Bằng mọi giá chị ạ.
– Bằng giá sinh mạng?
– Kể cả sinh mạng em
– Hoạ mi ơi ! Hãy đặt cổ em trên gai nhọn của chị, hãy hót cho chị, cho cây cỏ, cho đất trời khúc tình ca thắm thiết nhất đời em. Hãy đổ máu đỏ cho bông hồng nở. Hãy nhuộm máu cho bông hồng đỏ. Mình sẽ có một bông hồng đỏ như máu đẹp nhất trần gian.
Hoạ mi đã hót say mê đến giây phút cuối cuộc đời, đã đổ đến giọt máu cuối cùng, đã chết rũ trên cành hồng bên cạnh đoá hồng bí nhiệm đỏ thắm nở tươi.
Chàng trai mừng vui tiếng cười mở hội. Bông hồng được hái về trau chuốt trước khi có mặt trong dạ hội. Điều lạ lùng nhất và cũng phi lý nhất, phi lý như chính cuộc đời phi lý, là người tình đã khước từ đoá hồng bí nhiệm, vì trên ngực áo cô gái một bông hồng giả đang ngự trị … Sáng hôm sau, dân làng bắt gặp một đoá hồng bị nghiền nát, nằm tả tơi dưới vết bánh xe bò. (Wiliam Oscar Wilde).
Họa mi yêu người,đã lấy máu và sinh mạng đổi lấy bông hồng. Người thiếu nữ nhận bông hồng giả để chối từ một tình yêu chân thật.
Câu chuyện là một huyền thoại, chuyên chở một nội dung rất thực: Đó là nét thực của tình yêu, của tự do, của hy sinh. Tình yêu phải được nuôi dưỡng bằng hy sinh, bằng máu, bằng cả sinh mạng. Tình yêu chân thật phải được trả bằng một giá rất đắt. Chúa Giêsu đã trả giá cho tình yêu chân thật bằng cái chết trên thập giá.
Hoạ mi đã cất tiếng hót bi thương trước khi chết vì muốn hiến tặng đoá hồng. Chúa Giêsu trước khi chịu khổ nạn,chịu chết đã để lại cho các môn đệ những lời tâm huyết rất chân thật và cũng là những chỉ thị cuối cùng của Ngài.”Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em”. Chỉ thị này bao hàm mọi chỉ thị khác.
Chữ “như” ở đây thật quan trọng. Chúa Giêsu đã so sánh : như Cha đã yêu mến Thầy, Thầy cũng yêu mến anh em, anh em hãy yêu mến nhau như Thầy đã yêu mến anh em.
Như Cha đã yêu mến Thầy. Chúa Giêsu đã nhiều lần nói về tình yêu của Chúa Cha dành cho Ngài (x.Ga 3,35;5,20;17,24). Chúa Cha cũng nhiều lần xác nhận điều này (x.Mt 3,17;17,5). Tình yêu của Chúa Cha đối với Chúa Con là tình yêu chia sẽ và trao ban.Tình yêu của Chúa Con đối với Chúa Cha là tình yêu tôn kính và vâng phục. Chúa Con yêu các môn đệ như tình yêu Chúa Cha đối với Ngài. Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II viết trong thông điệp “Sự Rạng Ngời Chân Lý”: Chữ như này đòi hỏi phải bắt chước Chúa Giêsu, nơi tình yêu của Người mà việc rửa chân cho các môn đệ là một dấu chỉ cụ thể. Chữ như cũng chỉ mức độ mà Chúa Giêsu đã yêu thương các môn đệ và các môn đệ cũng phải yêu thương nhau bằng mức độ ấy. (số 20).
Yêu “như Thầy đã yêu” là yêu như thế nào?
Thầy chấp nhận cái chết thập hình để chuộc tội nhân loại: “Không có tình thương nào cao hơn tình yêu của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu mình”.
“Thầy không coi anh em là tôi tớ, nhưng Thầy coi anh em là bạn hữu của Thầy”. Ngài là Thầy, là Chúa.Các môn đệ là người, là đệ tử. Nếu Chúa muốn coi các ông là tôi tớ cũng được, nhưng không,Chúa đã coi họ là bạn hữu ngang hàng với Ngài. Bạn hữu tri âm tri kỷ nên “tất cả những gì Thầy nghe được nơi Cha của Thầy,Thầy đã cho anh em biết”.
Cả cuộc đời của Chúa đã sống tình yêu nhập thể và hiến dâng cho tất cả mọi người.Chúa không để ai về tay không khi đến với Người. Kẻ mù được sáng, người què đi được, kẻ điếc nghe được, người câm nói được, những kẻ tội lỗi, những cô gái điếm tìm được ơn thứ tha…
Tình yêu của Chúa Giêsu cao đẹp quá, quý giá vô ngần. “Anh em hãy yêu như Thầy đã yêu”. Lời này quả thật là quá khó đối với con người ! Vẫn biết rằng con người chẳng bao giờ yêu nhau tới mức ”như Thầy đã yêu”, nhưng lời mời gọi của Chúa vẫn luôn giục giã chúng ta hướng theo đường Chúa đã đi, lấy tình yêu của Chúa làm tiêu chuẩn cho mọi hành động, làm khuôn vàng thước ngọc cho mọi suy nghĩ, lời nói việc làm của chúng ta.
Cội nguồn của dòng sông tình yêu phát xuất từ Chúa Cha qua Chúa Giêsu tuôn chảy đến nhân loại.Tình yêu là nguồn sự sống, là động lực chính yếu của cuộc đời và sau hết tình yêu cũng là cứu cánh của cuộc đời:”Vạn sự đã do tình yêu sáng tạo, vạn sự được Tình yêu nâng đỡ, vạn sự đi về tình yêu và đi vào trong tình yêu” (R.Tagore)
Chính tình yêu Thiên Chúa đã gọi chúng ta vào trường đời để dạy chúng ta sống yêu thương. Chính tình yêu Thiên Chúa đã cứu sống chúng ta. Và chính nhờ tình yêu ấy mà chúng ta được sống, cũng như cành nho chỉ sống nhờ kết hợp với cây nho chúng ta được “ở lại trong tình yêu của Chúa”.
Lần kia, có một thanh niên nghi ngờ về sự hiện hữu của Thiên Chúa. Vì thế, anh ta đến thăm viếng một tu sĩ nổi tiếng là thánh thiện. Anh hỏi vị tu sĩ: Thầy có tin tưởng vào Thiên Chúa không?.
Vị tu sĩ đáp : có chứ.
Người thanh niên hỏi : Dựa vào chứng cứ nào mà thầy tin được ?
Vị tu sĩ đáp : Ta tin tưởng vào Thiên Chúa, bởi vì ta biết Người. Mỗi ngày, ta đều cảm nghiệm được sự hiện diện của Thiên Chúa trong tâm hồn ta.
Người thanh niên hỏi : nhưng làm thế nào điều đó có thể xảy ra được?
Vị tu sĩ đáp : Khi biết sống yêu thương, thì chúng ta cảm nghiệm được Thiên Chúa, và nỗi nghi ngờ tan biến, giống như làn sương buổi sáng bị tan biến trước ánh nắng mặt trời vậy.
Người thanh niên suy nghĩ về câu nói này trong giây lát, rồi hỏi :Làm thế nào để con có thể đạt được niềm tin chắc chắn này?.
Vị tu sĩ đáp : Bằng cách hành động theo tình yêu. Con hãy cố gắng yêu thương những người đồng loại; yêu thương họ một cách tích cực và không ngừng. Trong khi con học hỏi được cách càng ngày càng yêu thương hơn, thì con sẽ càng ngày càng trở nên tin tưởng vào sự hiện hữu của Thiên Chúa, và sự bất tử của linh hồn. Ðiều này đã được thử nghiệm. Ðây là đường lối đúng đắn.
”Anh em hãy yêu thương nhau”, đây là dấu hiệu rõ ràng nhất, thiết thực nhất để nhận ra ai là người thuộc về Chúa : ”Người ta cứ dấu này mà nhận biết chúng con là môn đệ của Thầy, là chúng con yêu thương nhau”.
Nguyện xin Chúa giúp chúng con tập sống yêu thương ”như Thầy đã yêu” khi thực thi lời Chúa dạy “ Điều gì chúng con làm cho người bé nhỏ nhất là làm cho cho chính Ta”.
VÀ PHONG NHIÊU CỦA THIÊN CHÚA
Lm. Giuse Dương Hữu Tình
Có thể nói kể từ Chúa nhật Chúa chiên lành (Chúa nhật thứ bốn) cho đến Chúa nhật cuối cùng của Mùa Phục Sinh, tức Chúa nhật thứ bẩy, các bài Tin Mừng gắn kết với nhau theo một ý tưởng xuyên suốt. Hai Chúa nhật trước, Chúa Giêsu dùng hình ảnh để nói về tương quan giữa Người với các môn đệ (Mục tử- đoàn chiên, cây nho- cành nho), thì tới Chúa nhật này, bài Tin Mừng được suy ngắm chính là phần tiếp theo bài Tin Mừng của Chúa nhật trước, Chúa không dùng hình ảnh, ví dụ nữa mà nói một cách trực tiếp.
Xét theo văn mạch, những lời tâm tình ở đây mang một kiểu nói lập luận, kiểu tam đoạn luận. Chính vì thế, lời tâm tình dễ làm cho người nghe, người đọc cảm thấy đôi chút khó hiểu, nhưng chính cái khó hiểu ấy lại dẫn chúng ta có thể đi sâu hơn vào một huyền nhiệm vô cùng thâm sâu và cao quý. Đó là huyền nhiệm tình yêu vô bờ và phong nhiêu của Thiên Chúa. Kiểu nói lập luận bắt đầu bằng câu: “Chúa Cha đã yêu mến Thầy thế nào, Thầy cũng yêu mến anh em như vậy. Anh em hãy ở lại trong tình thương của Thầy”. “Ở lại trong tình thương của Thầy” là gì nếu không phải là nối tiếp tình yêu thương của Chúa, các môn đệ phải tiếp tục yêu thương lẫn nhau. Điều này Chúa sẽ nói ngay sau đó. Một kiểu lập luận khác như sau: “Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở lại trong tình thương của Thầy, như Thầy đã giữ các điều răn của Cha Thầy và ở lại trong tình thương của Người”.
Huyền nhiệm vô cùng thâm sâu và cao quý ấy bắt đầu từ nơi Chúa Giêsu. Chính Người tỏ lộ cho các môn đệ biết sự thật về mình. Người là ai? Là Đấng luôn được Thiên Chúa Cha yêu mến và Người đã sẵn sàng ban lại tình yêu ấy cho các môn đệ. Giờ đây Chúa muốn rằng tình yêu thương ấy phải được tiếp nối nơi các môn đệ, cho nên Người mới đưa ra tôn chỉ cho các ông: “Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở lại trong tình thương của Thầy”. Tuân giữ các điều răn Chúa dạy chính là phương thế để tình yêu của Thiên Chúa tiếp tục tuôn chảy nơi các môn đệ. Tại sao vậy? Bởi vì điều răn Chúa truyền dạy chính là một lời khuyên, một lời nhắc bảo: nếu làm như thế thì sẽ được như thế. Và: “Đây là điều răn của Thầy: anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em”. Điều răn của Chúa cũng chính là mấu chốt của vấn đề. Để đón nhận tình yêu thương của Thiên Chúa, con người không chỉ dừng lại ở những ước muốn và niềm khao khát, nhưng còn phải mở rộng lòng mình qua những hành động cụ thể, đó là yêu thương sự thực, yêu thương có đối tượng, yêu thương tha nhân thật lòng. Rõ ràng có một nguồn suối tình yêu rất phong nhiêu phát xuất từ cung lòng của Thiên Chúa Cha, tuôn chảy qua Chúa Giêsu và đến với các môn đệ; để từ các môn đệ, dòng suối tình yêu ấy lại tiếp tục chảy tới hết thảy anh chị em đồng loại và cứ chảy mãi bao lâu còn có con người sống trên mặt đất. Hễ có một người được sinh ra là có một cánh cửa đã được mở ra cho tình yêu của Thiên Chúa tuôn chảy vào. Chảy vào đó để rồi lại chờ dịp tiếp tục chảy vào một con người mới. Tình yêu của Thiên Chúa như một nguồn suối phong nhiêu vô tận chứ không thể trở thành một thứ ao tù. Chỉ khi nào chúng ta được hòa mình sống trong nguồn suối tình yêu vô tận ấy, chúng ta mới cảm thấy được niềm vui và hạnh phúc thực sự. Phải chăng vì thế mà Chúa đã thốt lên: “Các điều ấy, Thầy đã nói với anh em để anh em được hưởng niềm vui của Thầy, và niềm vui của anh em được nên trọn vẹn”.
Suy nghĩ về nguồn suối và ao tù, tôi liên tưởng tới mười một tông đồ đang ngồi lắng nghe từng lời tâm tình của Chúa với một sự xúc cảm sâu xa; tôi cũng nghĩ tới Giuđa, vị tông đồ đã đang tâm bỏ Thầy và anh em để ra đi trong đêm tối (Ga 14,30). Nơi tâm hồn con người, há chẳng phải đã có những dòng suối và ao tù đó sao? Mừng thay biết bao tâm hồn luôn mở rộng cánh cửa lòng mình cho tình yêu phong nhiêu vô tận của Thiên Chúa tuôn đổ vào và làm cho dòng chảy đó tiếp tục tuôn đổ trong tâm hồn anh chị em đồng loại. Đau đớn thay những tâm hồn chỉ biết mở lòng mình đón nhận nguồn suối tình yêu thần linh ấy, nhưng đã vội vàng đóng kín ngay đường ra, biến nguồn suối phong nhiêu vô tận kia trở thành ao tù hôi hám của lòng người.
Tôi là ai trong số những dòng người này?
Gioan Nguyễn Văn Ty
Nếu Chúa Nhật trước chúng ta đã suy niệm tầm quan trọng của việc ‘ở lại trong Thầy…ở lại trong tình thương của Thầy’, thì câu hỏi được đặt ra hôm nay lại là, làm cách nào để ‘ở lại trong Thầy’ cho thật hữu hiệu? Vấn nạn này đã được chính Đức Giê-su giải đáp và xem ra thật đơn giản và dễ hiểu: “Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở lại trong tình thương của Thầy”. Tuy nhiên câu giải đáp xem ra đơn giản tới độ không cần phải giải thích đó thật ra lại chẳng dễ hiểu chút nào bao lâu chúng ta chưa xác định được, ‘các điều răn của Thầy’ là điều răn nào?
Trong chương 14 và 15, Phúc âm Gio-an lặp đi lặp lại không dưới bảy lần về ‘điều răn hay lệnh truyền’ của Đức Giê-su (14:15.21.25; 15:10a.10b.11.12.17). Cho tới nay ta hầu như vẫn thường được nghe giải thích một cách dễ dãi: thì ‘điều răn của Chúa’ đương nhiên phải là mười điều răn Đức Chúa Trời và sáu luật điều Hội Thánh! Tuy nhiên cách giải thích này xem ra không ổn cho lắm, vì căn cứ theo mạch văn của đoạn Tin Mừng Thánh Gio-an thì Đức Giê-su hình như đang đề cập tới một thứ điều răn nào đó có một nội dung rất khác với thập giới của Cựu Ước hay sáu điều Hội Thánh qui định sau này. Điều răn này dứt khoát có tầm quan trọng vô đối vì là điều kiện thiết yếu để gắn kết, trước hết là Đức Giê-su với Cha của Người, đồng thời cũng là để mọi môn đệ có thể ở lại được trong tình thương của Thầy mình; “…Anh em sẽ ở lại trong tình thương của Thầy, như Thầy đã giữ các điều răn của Cha Thầy và ở lại trong tình thương của Người”. Nếu vậy, ta cần tìm hiểu cụ thể điều răn đó có nội dung gì mới được?
Thú thực cho tới giờ này tôi vẫn chưa tìm được câu giải thích thỏa đáng cho một chi tiết rất nhỏ: tại sao khi đề cập tới điều răn cách chung chung (14:15.21; 15:10a.10b.11) tác giả Gio-an luôn sử dụng số nhiều ‘các điều răn’, nhưng khi nói cụ thể thì chỉ là một duy nhất ‘Đây là điều răn của Thầy… Điều Thầy truyền dạy anh em là…’ (15:12.17)? Phải chăng, đối với các môn đệ có truyền thống Do Thái, giới răn nói chung (thập giới) luôn là số nhiều (trừ khi nói về từng giới luật một)? Ngay cả khi phải tóm gọn các giới răn đó lại, Đức Giê-su vẫn còn xác định hai điều căn bản: mến Chúa và yêu người (Mt 22:36-40). Nhiều tác giả cho rằng: Đức Giê-su sử dụng từ ‘các giới răn’ đồng nghĩa với ‘các lời’ Thầy nói với anh em’ (14:23). Tuy nhiên khi phải xác định rõ nội dung ‘các giới răn của Thầy’ là gì, thì Người lại chỉ khảng định có một điều duy nhất mà thôi: “Đây là điều răn của Thầy: anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em (câu 12)… Điều thầy truyền dạy anh em là hãy yêu thương nhau.” Vậy tại sao trong hoàn cảnh này lại chỉ là một mà không phải là hai?
Nếu Cựu Ước coi việc ‘ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn và hết trí khôn’ là quan trọng hơn hết, thì ‘điều răn của Thầy’ lại không hề đề cập tới điều này. Theo suy nghĩ của riêng tôi thì Đức Giê-su nắm rất rõ bản tính con người: yêu mến hết lòng là điều hầu như không ai có thể làm được; yêu mến phải do Thiên Chúa tình yêu chủ động. “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một…” Điều Người yêu cầu mỗi Ki-tô hữu làm lại mang tính thụ động hơn, “Anh em hãy ở lại trong tình thương của Thầy”. Nhận biết Thiên Chúa yêu thương mình là tất cả đối với niềm tin của mọi tín hữu. “Chúa Cha đã yêu mến Thầy thế nào, Thầy cũng yêu mến anh em như vậy”, ngay Đức Giê-su khi nói về tình yêu Người dành cho nhân loại cũng đã khảng định nguồn gốc của nó nằm ở đâu. Do đó ‘ở lại trong tình thương của Thầy’ chính là điều bất cứ tín hữu nào cũng phải làm và có thể làm, đặc biệt những người yếu hèn và tội lỗi. ‘Ở lại’ này không đòi phải cảm thấy mình có cháy lửa yêu mến Chúa hay không, hoặc ‘cháy’ tới mức độ nào; ‘ở lại’ chỉ để giữ cho được điều răn duy nhất là ‘yêu thương nhau’. Đúng vậy, ta chỉ có thể ‘yêu thương nhau’ nếu nắm bắt được ‘ Thầy đã yêu thương’ ta như thế nào. Xem ra ‘yêu thương nhau’ chính là thước đo mức độ chúng ta ‘ở trong tình thương của Thầy’, đồng thời đó cũng có thể là thứ hoa trái mà Chúa muốn chúng ta sinh nhiều và tồn tại mãi, phát xuất từ việc ‘ở lại trong tình thương’ đó?
À, thì ra thế! Lúc đầu khi mới đọc cuốn sách ‘Be My Light’ viết về Mẹ Tê-rê-xa Can-cut-ta – nhân vật mà không ai ngờ đã trải qua gần 50 năm sống trong tăm tối thiêng liêng trong tình trạng hầu như mất đức tin, vậy mà Mẹ vẫn lao mình vào các việc bác ái không mỏi mệt, tôi cho là quá nghịch lý. Sự thật hiện ra tỏ tường trước mắt khi tôi biết rằng, đơn giản là Mẹ đã liên tục ‘ở lại trong tình thương của Thầy’. Và nếu hoa trái nơi Mẹ chưa phải là ‘yêu Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn’, thì nó đã là ‘yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương’… Đó chính là ‘điều răn’ duy nhất của Thầy mà Mẹ đã nắm giữ, ‘để Mẹ ra đi, sinh được hoa trái, và hoa trái của Mẹ tồn tại’.
Tôi cũng phải như vậy thôi! Đứng có quá lo lắng phải yêu mến Chúa như thế nào, mà giản đơn là ở lại trong tình thương mến của Thầy, là cảm nghiệm thấy Thầy yêu mến và tự hiến cho con người thấp hèn như mình, là Thầy đã chết cho mình tội lỗi… và rồi cố diễn đạt sự ở lại đó qua việc thương mến và phục vụ tha nhân. Thật là đơn giản, phải không các bạn?!
Ôi, lạy Thầy Giê-su từ nhân, ‘điều răn của Thầy’ thật quá đơn giản. Chính bản thân con cũng đã từng nghiệm thấy ‘yêu mến Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn’ là khó quá, ít ai đạt được. Thực ra Thầy chỉ tha thiết đòi con ‘ở lại trong tình thương của Thầy’, kể cả khi con yếu đuối tội lỗi nhất. Con xin Thầy cho con sớm đạt được hoa trái ‘yêu thương nhau’, nhờ liên tục trầm mình trong tình yêu ‘như Thầy đã yêu’. A-men.
Trầm Thiên Thu
Cuộc sống có nhiều mối quan hệ, từ huyết tộc đến xã hội, không ai lại không có mối quan hệ nào. Riêng các Kitô hữu còn có MỐI QUAN HỆ THÁNH với Thiên Chúa và với tha nhân. Đó là mối liên kết kỳ diệu.
Thật vậy, ngay khi người ta muốn ném đá Chúa Giêsu, vì họ cho là Ngài lộng ngôn và phạm thượng, Ngài đã dẫn chứng Kinh Thánh: “Ta đã phán: các ngươi là những bậc thần thánh” (Ga 10:34). Và Ngài xác định: “Lề Luật gọi những kẻ được Thiên Chúa ngỏ lời là những bậc thần thánh, mà lời Kinh Thánh không thể bị huỷ bỏ” (Ga 10:35). Mối liên kết thánh đó được thể hiện trong mối quan hệ của Giáo Hội cùng thông công: Giáo Hội vinh hiển (các thánh), Giáo Hội đau khổ (các linh hồn nơi luyện ngục), và Giáo Hội chiến đấu (chúng ta) – cũng gọi là Giáo Hội lữ hành. Tất cả đều là thánh vì có mối quan hệ thánh.
Lời Chúa chứng minh rạch ròi về “sự thánh” đó: “Trước mắt Ta, ngươi thật quý giá, vốn được Ta trân trọng và mến thương, nên Ta đã thí bao người đổi lấy ngươi, nộp bao dân nước thế mạng ngươi” (Is 43:4). Chúng ta chỉ là bụi tro nhưng lại được Thiên Chúa quý mến, coi trọng. Vô cùng kỳ diệu. Vì thế, chúng ta phải sống xứng đáng và duy trì mối quan hệ thánh đó.
Nói về mối quan hệ, thi sĩ Rainer Maria Rilke (1875-1926, người Áo, một trong những nhà thơ lớn nhất của thế kỷ 20) nhận định: “Bản chất một người không phụ thuộc vào cuộc nói chuyện gần nhất mà thể hiện trong toàn bộ mối quan hệ”. Còn thần học gia và triết gia Albert Schweitzer (1875-1965, người Đức) nói: “Chân giá trị của mỗi người không nằm trong bản thân họ, mà nằm ở các sắc màu và đường nét trở nên sống động trong người khác”. Rõ ràng chúng ta luôn có mối quan hệ với nhau, còn gọi là tính liên đới. Đó là mối quan hệ yêu thương, mối quan hệ của lòng thương xót, vì “Thiên Chúa là tình yêu” (1 Ga 4:8 và 16).
Khi ông Phêrô bước vào, ông Conêliô ra đón và phủ phục dưới chân ông mà bái lạy. Nhưng ông Phêrô đỡ ông ấy lên và nói: “Xin ông đứng dậy, vì bản thân tôi đây cũng chỉ là người phàm” (Cv 10:25-26). Một động thái khiêm nhường thật đáng khâm phục. Không phải dễ mà nói được và làm được như ông Phêrô, vì “cái tôi” trong mỗi chúng ta luôn “to lớn”, lúc nào cũng chỉ rình “vùng lên”.
Ông Phêrô xác định: “Quả thật, tôi biết rõ Thiên Chúa không thiên vị người nào. Nhưng hễ ai kính sợ Thiên Chúa và ăn ngay ở lành, thì dù thuộc bất cứ dân tộc nào, cũng đều được Người tiếp nhận” (Cv 10:34-35). Thiên Chúa không thiên vị, nhưng chúng ta thiên vị, do đó mà chúng ta thường coi trọng mối quan hệ này và coi thường mối quan hệ kia. Người giàu sang và có địa vị luôn được đề cao, vào thưa ra bẩm. Còn người vô danh tiểu tốt thì luôn bị “ngó lơ”. Ngay cả trong nhà thờ cũng có chỗ cao và chỗ thấp! Có phải chỗ “cao” thì gần Chúa và được nhiều ơn hơn, còn chỗ “thấp” thì xa Chúa và được ít ơn hơn? Sự phân biệt giai cấp này bởi đâu? Chắc chắn Chúa không như vậy!
Ông Phêrô còn đang nói những điều đó, Thánh Thần đã ngự xuống trên tất cả những người đang nghe lời Thiên Chúa. Những tín hữu thuộc giới cắt bì cùng đến đó với ông Phêrô đều kinh ngạc vì thấy Thiên Chúa cũng ban Thánh Thần xuống trên cả các dân ngoại nữa, bởi họ nghe những người này nói các thứ tiếng và tán dương Thiên Chúa. Đúng là Thiên Chúa không phân biệt ai hoặc điều chi cả. Ai nghe lời Ngài là Ngài thương, tất cả đều bình đẳng trước mặt Ngài. Chúng ta đừng ép Chúa “kỳ thị” theo kiểu của chúng ta!
Ông Phêrô nói: “Những người này đã nhận được Thánh Thần cũng như chúng ta, ai có thể ngăn cản chúng ta lấy nước làm phép rửa cho họ?” (Cv 10:47). Rồi ông truyền làm phép rửa cho họ nhân danh Đức Giêsu Kitô. Họ là những người nghe lời Chúa và đón nhận Chúa Thánh Thần, nghĩa là họ được gia nhập vào cộng đoàn thánh, thuộc mối quan hệ thánh trong Giáo Hội của Chúa Giêsu, Nhiệm Thể của Đức Giêsu Kitô.
Đó là phép lạ của Chúa. Con người không thể làm được. Chúng ta chẳng là gì, chỉ là “dân ngoại”, nhưng chúng ta lại được liên kết trong mối quan hệ thánh thì quả là điều không thể ngờ được. Vì thế, chúng ta phải “hát lên mừng Chúa một bài ca mới, vì Người đã thực hiện bao kỳ công. Người chiến thắng nhờ bàn tay hùng mạnh, nhờ cánh tay chí thánh của Người” (Tv 98:1). Còn nữa, chính “Chúa đã biểu dương ơn Người cứu độ, mặc khải đức công chính của Người trước mặt chư dân, và đã nhớ lại ân tình và tín nghĩa dành cho nhà Ít-ra-en” để “toàn cõi đất này xem thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa chúng ta” (Tv 98:2-3). Thật xứng đáng để chúng ta phải “tung hô Chúa và reo hò đàn hát” (Tv 98:4). Niềm vui không chỉ tăng theo cấp số cộng, mà còn tăng thep cấp số nhân. Trí óc phàm nhân chúng ta không thể nào tưởng tượng nổi! Nhưng chúng ta đã được chứng kiến các kỳ công của Thiên Chúa, đơn giản mà kỳ diệu như không khí hoặc chuỗi DNA. Đúng như Chúa Giêsu đã chúc phúc: “Mắt anh em thật có phúc vì được thấy, tai anh em thật có phúc vì được nghe” (Mt 13:16).
Thánh Gioan nhắn nhủ: “Anh em thân mến, chúng ta hãy yêu thương nhau, vì tình yêu bắt nguồn từ Thiên Chúa. Phàm ai yêu thương thì đã được Thiên Chúa sinh ra, và người ấy biết Thiên Chúa. Ai không yêu thương thì không biết Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là tình yêu” (1 Ga 4:7-8). Ai được Thiên Chúa sinh ra thì phải biết yêu thương, cũng vậy, ai biết yêu thương mới là người được Thiên Chúa sinh ra. Rất rõ ràng. Rất lô-gích!
Thánh Gioan giải thích thêm: “Tình yêu của Thiên Chúa đối với chúng ta được biểu lộ như thế này: Thiên Chúa đã sai Con Một đến thế gian để nhờ Con Một của Người mà chúng ta được sống. Tình yêu cốt ở điều này: không phải chúng ta đã yêu mến Thiên Chúa, nhưng chính Người đã yêu thương chúng ta, và sai Con của Người đến làm của lễ đền tội cho chúng ta” (1 Ga 4:9-10). Đó chính là mối quan hệ thánh mà chúng ta đang được liên kết trong Đức Giêsu Kitô. Càng ý thức được mối quan hệ thánh này, chúng ta càng kết hiệp mật thiết với Ngài, được thể hiện qua mối quan hệ với tha nhân.
Trình thuật Ga 15:9-17 là những lời Chúa Giêsu nói về mối quan hệ thánh. Ngài phân tích: “Chúa Cha đã yêu mến Thầy thế nào, Thầy cũng yêu mến anh em như vậy. Anh em hãy ở lại trong tình thương của Thầy. Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở lại trong tình thương của Thầy, như Thầy đã giữ các điều răn của Cha Thầy và ở lại trong tình thương của Người. Các điều ấy, Thầy đã nói với anh em để anh em được hưởng niềm vui của Thầy, và niềm vui của anh em được nên trọn vẹn”.
Càng sống lâu chúng ta càng nghe Chúa Giêsu nhắc nhở nhiều lần về tình yêu, về lòng thương xót, thế nhưng nghe tai này rồi chui qua tai khác. Bay theo gió mất tiêu! Theo Việt ngữ, danh từ tình yêu gồm hai từ, rút gọn còn một từ là YÊU – có thể coi đó là động từ. Một động từ ngắn gọn nhưng lại quan trọng cả đời của mỗi con người. Đi đâu cũng thấy cần yêu, lúc nào cũng thấy cần yêu, với ai cũng thấy cần yêu. Thậm chí cả động vật cũng thấy cần yêu. Điều đó cho thấy tình yêu rất quan trọng. Nhưng đâu có thể cứ nói yêu là yêu, mà phải chứng tỏ bằng hành động. Khó quá! Tình yêu không tiết ra chất hy sinh và đau khổ thì không thể gọi là tình yêu hoặc lòng thương xót. Thánh Gioan gọi người “mến Chúa mà không yêu người” là kẻ nói dối (1 Ga 4:20).
Chúa Giêsu nhấn mạnh: “Đây là điều răn của Thầy: anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình. Anh em là bạn hữu của Thầy, nếu anh em thực hiện những điều Thầy truyền dạy. Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ nữa, vì tôi tớ không biết việc chủ làm. Nhưng Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy nghe được nơi Cha Thầy, Thầy đã cho anh em biết”. Với Chúa Giêsu, chúng ta có vài mối quan hệ: Chúa tôi (chủ và tôi tớ), Phụ tử, Huynh đệ, Bạn hữu. Chúng ta hoàn toàn bất xứng nhưng Ngài không ngại coi chúng ta là bạn. Thật kỳ diệu biết bao!
Cuối cùng, Ngài xác định: “Không phải anh em đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em, và cắt cử anh em để anh em ra đi, sinh được hoa trái, và hoa trái của anh em tồn tại, hầu tất cả những gì anh em xin cùng Chúa Cha nhân danh Thầy, thì Người ban cho anh em. Điều Thầy truyền dạy anh em là hãy yêu thương nhau”. Nói xa nói gần, nói đi nói lại, nói tới nói lui, cuối cùng vẫn là yêu thương. Không ai dám tuyên bố mình là Chúa, chỉ có Chúa Giêsu; không ai dám lập đạo, chỉ có Chúa Giêsu. Nhưng Đạo của Chúa là Đạo Yêu Thương. Người theo Đạo Chúa cũng phải sống yêu thương, phải thể hiện lòng thương xót.
Lạy Thiên Chúa, xin giúp chúng con biết yêu thương theo đúng Tôn Ý Đức Giêsu Kitô – nhất là yêu thương những kẻ hèn mọn, xin giúp chúng con luôn duy trì mối quan hệ thánh với Ngài và với tha nhân ở mọi nơi và trong mọi lúc, để bất cứ ai gặp chúng con thì cũng gặp được Ngài nơi chúng con, và chúng con gặp bất cứ ai thì cũng gặp được Ngài nơi họ. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng cứu độ chúng con. Amen.
YÊU THƯƠNG BẰNG VIỆC LÀM HƠN LỜI NÓI
Lm. Đan Vinh
I/ HỌC LỜI CHÚA
1/ TIN MỪNG: Ga 15,9-17
(9) Chúa Cha đã yêu mến Thầy thế nào, thì Thầy cũng yêu mến anh em như vậy. Anh em hãy ở lại trong tình thương của Thầy. (10) Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở lại trong tình thương của Thầy, như Thầy đã giữ các điều răn của Cha Thầy, và ở lại trong tình thương của Người. (11) Các điều ấy, Thầy đã nói với anh em, để niềm vui của Thầy ở trong anh em, và niềm vui của anh em được nên trọn vẹn. (12) Đây là điều răn của Thầy: Anh em hãy yêu thương nhau, như Thầy đã yêu thương anh em. (13) Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình. (14) Anh em là bạn hữu của Thầy, nếu anh em thực hiện những điều Thầy truyền dạy. (15) Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ nữa, vì tôi tớ không biết việc chủ làm. Nhưng Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy nghe được nơi Cha của Thầy, Thầy đã cho anh em biết.(16) Không phải anh em đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em, và cắt cử anh em để anh em ra đi, sinh được hoa trái, và hoa trái của anh em tồn tại. Hầu tất cả những gì anh em xin cùng Chúa Cha nhân danh Thầy, thì Người ban cho anh em. (17) Điều Thầy truyền dạy anh em là: Hãy yêu thương nhau.
2/ Ý CHÍNH
Sau khi trình bày về dụ ngôn cây nho và cành nho ám chỉ liên hệ mật thiết giữa Đức Giê-su với các môn đệ, Đức Giê-su tiếp tục trình bày về sự hiệp thông giữa các môn đệ với nhau. Người ban cho họ một điều răn mới là “phải yêu thương nhau giống như Người đã yêu”. Người coi tình yêu ấy chính là dấu hiệu môn đệ thực sự của Người.
3/ CHÚ THÍCH
– C 9-10): + Chúa Cha đã yêu mến Thầy, Thầy cũng yêu mến anh em: Noi gương Chúa Cha đã yêu Chúa Con (x. Ga 3,35), Đức Giê-su cũng yêu thương các môn đệ bằng một tình yêu vô cùng mật thiết. + Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy: Vâng giữ các giới răn là một cách thế diễn tả tình yêu của các môn đệ đối với Đức Giê-su. Đó cũng là dấu chỉ cho thấy các ông đang “ở lại trong” tình thương của Người. + Như Thầy đã giữ các điều răn của Cha Thầy: Trong suốt cuộc sống ở trần gian, Đức Giê-su luôn vâng theo Thánh ý Chúa Cha (x. Ga 6,38), đến nỗi bằng lòng chịu chết trên thập giá (x. Pl 2,8). Sự vâng phục các điều Chúa Cha truyền chính là bằng chứng Đức Giê-su luôn ở lại trong tình thương của Người.
– C 11-13: + Để niềm vui của Thầy ở trong anh em, và niềm vui của anh em được nên trọn vẹn: Niềm vui hân hoan của Đức Giê-su có được do luôn làm theo Thánh Ý Chúa Cha. Niềm vui ấy các môn đệ cũng sẽ nhận được, nếu các ông cũng tuân giữ giới răn yêu thương mà Đức Giê-su truyền dạy. + Đây là điều răn của Thầy: Anh em hãy yêu thương nhau, như Thầy đã yêu thương anh em: Các môn đệ phải yêu thương nhau không phải chỉ bằng tình cảm hay là lời nói cử chỉ bề ngoài, nhưng phải thể hiện qua việc dấn thân chịu chết vì anh em, noi gương Đức Giê-su đã yêu thương và nộp mình chịu chết đền tội cho môn đệ. + Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu mình: Tình thương thực sự đòi sự hy sinh và cho đi. Món quà trao tặng càng có giá trị thì tình yêu càng lớn lao. Sự trao tặng cả mạng sống của mình là dấu hiệu của một tình yêu tột đỉnh. Đức Giê-su đã yêu thương môn đệ đến cùng nên sẵn sàng hy sinh chịu chết thay cho môn đệ. Người cũng đòi họ phải noi gương Người mà hy sinh mạng sống vì anh em (x.1 Ga 3,16; 1 Pr 2,21).
– C 14-15: + Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ nữa nhưng là bạn hữu: Tình bạn dẫn đến hiệp thông về tư tưởng, tâm tình và sự sống. Đức Giê-su đã cư xử với các môn đệ bằng thứ tình bạn này, vì Người đã tỏ cho các ông biết tất cả những gì Người nhận được từ nơi Cha.
– C 16-17: + Không phải anh em đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em: Ơn gọi làm môn đệ Đức Giê-su không do công trạng hay sự lựa chọn đi theo Người, nhưng là do Người đã kêu gọi và tuyển chọn các ông trước và các ông đã đáp lại bằng sự từ bỏ mọi sự mà theo Người như 4 môn đệ đầu tiên (x. Mt 4,19-21). + Và cắt cử anh em để anh em ra đi, sinh được hoa trái, và hoa trái của anh em tồn tại: Chính Đức Giê-su đã huấn luyện và sai các môn đệ ra đi truyền giáo bằng việc rao giảng Tin Mừng Nước Trời và làm chứng cho Người (x. Mt 10,1-10; 28,19; Cv 1,8). Nhờ kết hiệp mật thiết với Đức Giê-su và nhờ Ơn Thánh Thần tác động mà các ông đã đưa được nhiều người gia nhập Hội Thánh (x. Ga 20,22-23; Cv 2,37-41). + Những gì anh em xin cùng Chúa Cha nhân danh Thầy, thì Người ban cho anh em: Những lời cầu xin nhân danh Đức Giê-su chắc sẽ được Chúa Cha chấp nhận. + Điều Thầy truyền dạy anh em là hãy yêu thương nhau: Yêu thương nhau là một giới răn mới của Đức Giê-su và là điều quan trọng nhất, nên được Người nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
4/ CÂU HỎI: 1) Đức Giê-su ban cho môn đệ giới răn mới thế nào? 2) Tình yêu thương môn đệ của Đức Giê-su giống như tình yêu của ai đối với Người? 3) Môn đệ phải đáp lại tình yêu của Đức Giê-su thế nào giống như Người đã yêu mến Chúa Cha? 4) Niềm vui Đức Giê-su có được là do đâu và các môn đệ phải làm gì để cũng có được niềm vui ấy? 5) Đức Giê-su truyền cho các môn đệ phải yêu thương theo cung cách tình yêu của ai? 6) Hai đặc điểm của tình yêu thực sự là gì? 7) Đức Giê-su đã đối xử với môn đệ như bạn hữu thể hiện qua điều gì? 8) Đức Giê-su khẳng định chính Người đã yêu thương kêu gọi và tuyển chọn các môn đệ. Hãy cho biết tên của bốn môn đệ đầu tiên được Đức Giê-su kêu gọi và tuyển chọn là những ai? 9) Đức Giê-su đã ra lệnh cho các môn đệ đi truyền giảng Tin Mừng trong hoàn cảnh nào? 10) Đức Giê-su dạy phải cầu xin nhân danh ai để được Chúa Cha chấp nhận?
II/ SỐNG LỜI CHÚA
1/ LỜI CHÚA: VỀ MỘT TÌNH YÊU CỤ THỂ
Thánh Phaolô đã cho biết tình thương phải được thể hiện bằng hành động như sau: “Đức mến tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, chịu đựng tất cả” (1 Cr 13,7).
Ngài cũng khuyên dạy các tín hữu Cô-lô-sê: ”Anh em hãy có lòng thương cảm, nhân hậu, khiêm nhu, hiền hoà và nhẫn nại. Hãy chịu đựng và tha thứ cho nhau, nếu trong anh em người này có điều gì phải trách móc người kia. Chúa đã tha thứ cho anh em, thì anh em cũng vậy, anh em phải tha thứ cho nhau. Trên hết mọi sự, anh em phải có lòng bác ái: Đó là mối dây liên kết tuyệt hảo” (Cl 3, 12-14).
2/ CÂU CHUYỆN: TÌNH YÊU CỤ THỂ LÀ GÌ ?
a/ TÌNH YÊU HY SINH TỰ HIẾN
Có hai anh em nhà kia, cậu bé trai 8 tuổi và cô em gái của cậu 6 tuổi. Cả hai đều gầy yếu và thường đau ốm luôn. Một hôm cậu bé bị một cơn đau gan cấp tính, được cha mẹ đưa vào cấp cứu tại bệnh viện gần nhà. Sau thời gian hai tuần lễ điều trị, cậu bé đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm và đang nằm viện thêm ít ngày để hồi sức. Nhưng sau đó, lại đến lượt cô em gái bị chứng xuất huyết nội và được mang đi cấp cứu tại cùng một bệnh viện với anh. Cô bé bị mất máu khá nhiều cần được tiếp máu. Thế nhưng bệnh viện lại không có sẵn loại máu của cô để truyền. Rất may là máu của cậu bé lại cùng nhóm máu với cô em. Khi được hỏi có muốn cho máu để cứu sống em gái không, thì lúc đầu cậu bé hơi ngần ngại và lo lắng một chút. Nhưng ngay sau đó, cậu ta đã lấy lại bình tĩnh và trả lời bác sĩ rằng: “Vâng, con bằng lòng hiến máu cho em con. Xin bác sĩ hãy cố gắng cứu sống nó. Vì con thương em con lắm”. Sau đó bác sĩ đã lấy máu của cậu truyền cho cô em. Một lúc khi tỉnh dậy, cậu đã làm cho mọi người trong phòng ngạc nhiên và cười ồ khi nói: “Ô hay! Con vẫn còn sống đấy ư? Vậy bác sĩ đã tiếp máu cho em con chưa? Em con bây giờ ra sao rồi?” Thì ra cậu bé đã tưởng lầm rằng khi chấp nhận hiến máu, là cậu phải cho em tất cả số máu trong người mình! Nhưng vì quá thương em và không muốn em chết, nên sau một lúc ngần ngại, cậu đã quyết định hy sinh chịu chết để cho em cậu được sống!
b/ TÌNH YÊU VƯỢT QUA HẬN THÙ DÂN TỘC
Vào năm 2001, chiến tranh giữa Israel và Palestine lại bùng phát dữ dội. Hầu như ngày nào cũng có nhiều người chết và bị thương. Số nạn nhân Palestine luôn nhiều hơn bên Israel. Tuy nhiên, giữa bầu khí hận thù giữa hai dận tộc này, thỉnh thoảng vẫn loé sáng lên những câu chuyện cảm động như chuyện Tình Yêu không biên giới sau đây:
Ngày 6 tháng 6 năm 2001, các đài phát thanh và truyền hình khắp thế giới đã loan truyền một bản tin đặc biệt: Trong một trận tấn công của quân đội Israel, một số người Palestine đã bị giết chết, trong số này có một thanh niên người Palestine. Sau đó gia đình anh đã tình nguyện hiến tất cả các bộ phận trong cơ thể của anh cho các bệnh nhân đang điều trị tại bệnh viện. Nhờ đó mà 5 người đã được cứu sống, trong số này có một thanh niên người Israel. Anh ta bị suy tim rất nặng đang nằm chờ chết. Nhưng nhờ quả tim của người thanh niên Palestine trên đã bị quân đội Israel bắn chết mà anh thanh niên người Israel này lại được sống. Khi phóng viên hỏi tại sao lại cho đi trái tim của con trai để cứu sống một người dân Israel thù địch, thì ông bố người Palestine đã cho biết: ông chỉ quan tâm cứu mạng bất cứ người nào đang phải đau khổ không cần biết họ là ai. Còn viên bác sĩ làm phẫu thuật ghép tim thì phát biểu: Khi so sánh 2 quả tim của người Palestin và người Israel trên tay. Tôi thấy cả hai đều có cấu trúc giống y như nhau và không thể phân biệt đâu là tim của người Palestin, đâu là tim của người Israel”.
c/ TÌNH YÊU MẠNH HƠN SỰ CHẾT
“Tôi là một linh mục công giáo Ba-lan, tôi đã già, Tôi muốn được chết thay cho ông này, vì ông còn có vợ con” Lời của cha KÔN-BÊ (Maximilianus Maria Kolbe) đã nói với viên cai ngục Đức Quốc Xã, trong lúc hắn chọn ra 10 tù nhân phải chết đền tội thay cho một tù nhân mới vượt ngục vào đêm hôm trước. Quyết định của Cha Kônbê đã cứu tù nhân tên là PHĂNG-XIT (Francis) thóat chết, khi ông là người cuối cùng được chọn ra xếp hàng vào hầm chết đói. Sau đó, cha Kôn-bê đã chung số phận với 9 tù nhân kia. Suốt trong những ngày trong ngục tối nhịn đói chờ chết, người ta không nghe thấy những tiếng la hét nguyền rủa quen thuộc phát ra từ hầm này, nhưng thay vào đó là những lời kinh tiếng hát của nhóm tù nhân sắp chết do tác động của cha Kônbê. Câu chuyện tình nguyện chết thay cho người khác của cha Kôn-bê đã cho thấy “Tình yêu mạnh hơn sự chết”. Thực vậy, Chính do tình yêu Chúa và tha nhân thúc bách mà cha Kôn-bê đã không còn sợ chết để tình nguyện chịu chết thay cho một người không quen biết là ông Phăng-sít. Sự tình nguyện chết thay cho người khác của cha Kônbê cũng cho thấy tình yêu của cha thật là cao cả noi gương Chúa Giêsu như lời Người dạy trong Tin mừng Chúa Nhật hôm nay: “Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình (Ga 15,13).
3/ THẢO LUẬN: 1) Sau nhiều năm theo Chúa, bạn đã thực hành được giới răn yêu thương trong gia đình, khu xóm và trong môi trường làm việc hay chưa? 2) Để sống được tình yêu thương cụ thể theo gương Chúa, ngoài việc năng đọc Lời Chúa, tham dự thánh lễ, cầu nguyện, bạn còn cần phải làm thực tập sống yêu thương tha nhân như thyế nào ?
4/ SUY NIỆM
Tin Mừng hôm nay ghi lại lời Chúa Giêsu dạy các môn đệ và các tín hữu chúng ta hôm nay: “Đây là điều răn của Thầy: Anh em hãy yêu thương nhau, như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 15,12). Thánh Gio-an cũng viết thư khuyên các tín hữu của ngài: “Ai không yêu thương thì không biết Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là Tình Yêu” (1 Ga 4,8). Vậy Thế nào là yêu thương nhau theo lời Chúa dạy ? Tại sao chúng ta phải yêu thương tha nhân ? Tình yêu thực sự đòi phải được thể hiện ra sao trong cuộc sống ? Chúng ta phải làm gì để có thể sống giới răn yêu thương theo gương mẫu và lời dạy của Chúa Giêsu ?
a/ Thế nào là yêu thương tha nhân ?
Thánh Gioan tông đồ đã dạy các tín hữu về sự thực hành giới răn yêu thương như sau: “Chúng ta hãy yêu thương nhau, vì tình yêu bắt nguồn từ Thiên Chúa. Phàm ai yêu thương thì đã được Thiên Chúa sinh ra và người ấy biết Thiên Chúa. Ai không yêu thương thì không biết Thiên Chúa, vì Thiên Chúa là Tình Yêu” (1 Ga 4,7-8). Chúa Giêsu đã yêu thương nhân lọai đến cùng và để lại giới răn yêu thương cho các môn đệ: “Thầy ban cho anh em một điều răn mới, là anh em hãy yêu thương nhau. Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. Ở điểm này mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy, là anh em có lòng yêu thương nhau” (Ga 13,34-35).
b/ Tình yêu thực sự phải được thể hiện bằng việc làm hơn là lời nói
Loài người ngoài phần trí khôn biết suy nghĩ phải quấy, còn có tình cảm yêu ghét thôi thúc để làm điều tốt và ghét điều xấu, từ đó sẽ dẫn đến việc làm tốt yêu thương phục vụ chia sẻ điều lành và tránh làm điều ác có hại cho tha nhân. Các việc thể hiện tình yêu này đã được Hội Thánh tóm lại trong kinh Thương Người, trong đó có thương xác bảy mối và thương linh hồn bảy mối. Thánh Giacôbê cũng đòi các tín hữu phải yêu thương cụ thể như sau: “Giả như có người anh em hay chị em không có áo che thân và không đủ của ăn hằng ngày, mà có ai trong anh em lại nói với họ: “Hãy đi bình an, mặc cho ấm và ăn cho no”, nhưng lại không cho họ những thứ thân xác họ đang cần, thì nào có ích lợi gì ?” (Gc 2, 15-16). “Nhờ hành động mà con người nên công chính, chứ không phải nhờ đức tin mà thôi” (Gc 2,24).
c/ Yêu thương cụ thể là điều kiện để được vào Nước Trời
Đến ngày tận thế khi đến lần thứ hai để xét xử muôn dân, Vua Thẩm Phán Giêsu sẽ xét xử mọi người sống kẻ chết. Người không xét họ dựa theo các việc đạo đức đọc kinh dự lễ, mà dựa trên các hoa trái từ các việc đạo đức là các hành vi bác ái cụ thể như sau: “Bấy giờ Đức Vua sẽ phán cùng những người ở bên phải rằng: Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa. Vì xưa Ta đói các ngươi đã cho ăn. Ta khát các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ các ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm nom; Ta ngồi tù, các ngươi đã đến thăm”…”Ta bảo thật: Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” (Mt 25,34-36.40.45).
d/ Thực hành yêu thương cụ thể: phương cách hữu hiệu để làm chứng cho Chúa
Ngày nay chúng ta cần ý thức sứ mạng làm chứng cho Chúa như lệnh Chúa truyền cho Hội Thánh trước khi lên trời. Làm chứng cho Chúa chỉ thực sự hiệu quả bằng các việc yêu thương cụ thể như sau:
– Cảm thông và tận tình giúp đỡ những người bệnh tật nghèo khổ bên cạnh.
– Nhẫn nhịn chịu đựng những lời nói xấu của người khác, bỏ qua những lỗi lầm của kẻ khác: “biến việc lớn thành nhỏ, việc nhỏ thành không có gì” để sống hòa thuận với anh em.
– Dấn thân đi bước trước đến với tha nhân bằng việc năng thăm viếng những người khuyết tật, neo đơn, nhà cô nhi, nhà mở, nhà tình thương… để động viên an ủi, chia sẻ cơm bánh tiền bạc… hầu đáp ứng các nhu cầu cấp bách của họ.
– Trao học bổng cho học sinh sinh viên nghèo khó chăm học, mở lớp xóa mù chữ, dạy nghề đơn giản, lập quỹ giúp vốn buôn bán làm ăn nhỏ để giúp người nghèo có phương tiện tự lập và vươn lên…
Đó là một số phương cách thực hành yêu thương cụ thể theo gương mẫu và lời dạy của Chúa Giêsu và Đức Maria.
e/ Thực tập nếp sống yêu thương
Hầu như mọi tín hữu đều đã biết phải thực hành giới răn mến Chúa yêu người để nên môn đệ đích thực của Chúa Giêsu và xứng đáng gia nhập vào Nước Trời. Nhưng khi xét mình, có lẽ chúng ta phải nhận rằng mình chưa thực hành điều răn này được bao nhiêu. Để có thể sống bác ái yêu thương, ngoài việc phải năng dự lễ đọc kinh chúng ta còn phải đọc Lời Chúa và cầu xin ơn trợ lực của Chúa Thánh Thần để có thể tập sống yêu thương tha nhân trong từng việc cụ thể.
Bác ái là một nhân đức nên phải tập thành thói quen tốt từ nhỏ đến lớn và trong suốt cuộc đời. Tâp luyện nghĩa là phải lặp đi lặp lại những việc tốt sao cho thành thói quen tốt, trở thành lối phản xạ tốt bằng lời nói, thái độ, lối ứng xử vị tha, nhân hậu, cảm thông, nhẫn nhịn, hy sinh, khiêm tốn, phục vụ… đối với tha nhân mà không cần phải suy nghĩ…
Thánh Phanxicô Át-si cũng dạy các tín hữu chúng ta thực hành giới răn mến Chúa yêu người trong Kinh Hòa Bình mà mỗi người cần tâm sự với Chúa mỗi ngày, cần thực tập từng lời kinh như nguyên tắc ứng xử bác ái với tha nhân để loan báo Tin Mừng Tình Thương cho họ:
Lạy Chúa từ nhân, xin cho con biết mến yêu và phụng sự Chúa trong mọi người. Lạy Chúa xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa.
Để con đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm.
Để con đem tin kính vào nơi nghi nan, chiếu trông cậy vào nơi thất vọng.
Để con dọi ánh sáng vào nơi tối tăm, đem niềm vui đến chốn u sầu.
Lạy Chúa xin hãy dạy con:
Tìm an ủi người hơn được người ủi an.
Tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết.
Tìm yêu mến người hơn được người mến yêu.
Vì chính khí hiến thân là khi được nhận lãnh.
Chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân.
Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ.
Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời.
Ôi Thần Linh thánh ái! Xin mở rộng lòng con. Xin thương ban xuống những ai lòng đầy thiện chí Ơn An Bình.
f/ LỜI CẦU
Lạy Chúa Cha giàu lòng từ bi nhân ái. Xin ban Thánh Thần đến giúp chúng con thực hành giới răn yêu thương của Chúa Giêsu theo gương mẫu và lời dạy của Người. Nhờ quyết tâm sống yêu thương bằng việc thực tập sống nhân bản hằng ngày và việc học sống yêu thương noi gương Chúa làm và lời Người dạy, kèm theo cầu xin ơn Thánh Thần trợ giúp, chúng con mới hy vọng sẽ được Chúa biến đổi để ngày một nên giống Đức Giêsu: Làm con hiếu thảo luôn làm vui lòng Chúa Cha, nên môn đệ đích thực bằng việc thuộc lời Chúa dạy và thực hành bác ái cụ thể, chúng con sẽ ngày một nên hòan thiện hơn, tích cực góp phần loan báo Tin mừng, làm chứng nhân tình thương cùa Chúa trước mặt người đời.
X/ HIỆP CÙNG MẸ MARIA.
Đ/ XIN CHÚA NHẬM LỜI CHÚNG CON.
Lm. Antôn
Ông bà anh chị em thân mến. Hôm nay là Chúa Nhật Thứ 6 Phục Sinh và cũng là tuần chúng ta mừng ngày Hiền Mẫu, để ghi nhớ công ơn sinh thành dưỡng dục của người mẹ, đã gieo vào trong tâm hồn chúng ta hạt giống đức tin và mầm mống yêu thương đầu tiên trong cuộc sống của mỗi người chúng ta. Hôm nay, những người con có dịp tạ ơn, bày tỏ lòng thương yêu, kính trọng và nhớ ơn mẹ một cách đặc biệt. Đạo làm con phải biết thảo hiếu và kính trọng cha mẹ như Chúa đã dạy, cố gắng sống và làm những điều tốt lành, bác ái để đáp trả lại lòng yêu thương của người mẹ. Trong Thánh kinh, Chúa dùng hình ảnh gà mẹ ấp ủ, che chở, bảo vệ đàn gà con dưới cánh, và cũng qua hình ảnh này, Chúa cho chúng ta biết Ngài muốn kết hợp mật thiết với chúng ta trong một tình thương yêu che chở.
Trong những bài Tin mừng trước đây, Chúa Giê-su đã dùng hình ảnh mục tử và đàn chiên, cây nho và cành, diễn tả sự liên hệ mật thiết quan trọng phải có giữa chúng ta là những Ki-tô hữu với Ngài. Trong bài Tin mừng tuần này, Chúa dạy chúng ta là những cành của một cây, những chiên trong một đàn, và là anh chị em trong Chúa Kitô, một giới răn quan trọng để sống, là phải biết yêu thương nhau. Qua cuộc sống yêu thương, chúng ta mới được sống trong Chúa và Chúa ở trong chúng ta, và để mọi người nhận biết chúng ta là những môn đệ của Ngài.
Có một câu chuyện cảm động được đăng trong tập san Reader’s Digest về một em bé trai như sau. Em bé này bị mù, đần độn, lại còn bị liệt não nữa. Em chỉ khá hơn loài thảo mộc một chút là biết đáp ứng lại âm thanh và sự ve vuốt mà thôi. Cha mẹ bỏ rơi em, nhưng em được một người đàn bà nhận về nuôi. Bà nầy đã từng nuôi năm đứa con của chính mình, nên bà biết cách chăm sóc cho một đứa trẻ tật nguyền như thế. Bà cho biết rất vui mừng được chăm sóc cho em. Thế nhưng nuôi và chăm sóc cho em quả thật không dễ dàng chút nào. Ngày nào bà cũng phải xoa bóp toàn thân em, bà đã cầu nguyện và đã phải rơi lệ vì em. Một người nói với bà: “Tại sao bà không gởi đứa bé ấy vào nơi giữ trẻ tật nguyền? Nó chỉ làm phí cuộc đời của bà thôi?”
Thật sự, em bé càng lớn càng có nhiều vấn đề đặt ra cho bà. Thời gian trôi qua, năm, mười, mười lăm năm, cho đến khi em được 16 tuổi, bà mới có thể tập cho em đứng một mình được. Suốt thời gian đó, bà vẫn luôn yêu thương và cầu nguyện cho cậu bé. Ngoài ra bà còn kể cho cậu bé nghe những mẫu chuyện về Chúa Giêsu dù xem ra cậu chẳng nghe được tiếng bà.
Thế rồi một ngày nọ, bà chợt nhận thấy cậu dùng ngón tay của mình búng vào một sợi dây căng thẳng trên một gói đồ, bà tự hỏi: “Điều ấy có ý nghĩa gì? Biết đâu cậu lại nhạy cảm với âm nhạc chăng?” Và bà bắt đầu cho cậu nghe âm nhạc. Sau đó người chồng mua một chiếc dương cầm nhỏ cũ đặt vào giường của em. Bà cầm những ngón tay của em tập cho em biết cách nhấn phím xuống, nhưng xem ra cậu chả hiểu gì.
Thế rồi vào một đêm đông, bà chợt thức giấc vì nghe có tiếng dương cầm đang chơi bản hoà tấu dương cầm số 1 của một nhạc sĩ nổi tiếng. Bà đánh thức chồng dậy và hỏi ông có quên tắt radio không. Người chồng nói không. Họ dậy để xem xét. Khi ra tới phòng khách, họ thấy một cảnh tượng vượt khỏi mọi giấc mơ kỳ quái nhất của họ: cậu bé tật nguyền đang ngồi tại chiếc dương cầm. Em đang mỉm cười và chơi đàn một cách ngẫu hứng không thể nào tin được đây là sự thật! Trước đây em chưa bao giờ bước ra khỏi giường một mình. Trước đây em chưa bao giờ tự mình ngồi vào chiếc dương cầm được, em cũng chưa bao giờ tự dùng tay ấn được vào phím đàn. Thế mà bây giờ em lại đang chơi đàn tuyệt vời như thế! Vợ chồng vội quì xuống và cùng thốt lên: “Lạy Chúa! Chúng con xin cảm tạ Ngài, Ngài đã không bỏ quên đứa con tật nguyền của chúng con.”
Bây giờ cậu chơi nhạc cho những ca đoàn nhà thờ, cho các bệnh nhân, và còn xuất hiện cả trên đài truyền hình quốc gia nữa! Em kiếm được ít tiền để sống bằng cây dương cầm. Em chơi được nhạc cổ điển, nhạc đồng quê và trữ tình. Bà và mọi người chung quanh hoàn toàn không thể nào tin nổi. Thật ra, tất cả những bài nhạc bà đã mở cho cậu nghe và từng chơi cho cậu đều tồn trữ trong óc cậu, và giờ đây tuôn trào ra trên phím dương cầm qua đôi tay cậu. Các bác sĩ mô tả cậu như là một người thông thái bị mắc một loại tâm bệnh, nghĩa là một người chậm phát triển về trí tuệ vì thiếu cơ nơi não, nhưng lại cực kỳ tài năng. Các bác sĩ cho biết họ không thể chứng minh, cắt nghĩa được hiện tượng dị thường này cho dù y khoa đã biết về bệnh này gần 200 năm rồi. Bà mẹ nuôi cũng không thể cắt nghĩa được điều ấy, nhưng bà biết và tin chắc rằng nhờ lời cầu nguyện và tình yêu mà tài năng của em được khai mở.
Ông bà anh chị em thân mến. Câu chuyện trên đây diễn tả một cách cụ thể giáo huấn, chân lý yêu thương nhau của Chúa Giêsu dạy bảo chúng ta phải sống với nhau. Và câu chuyện trên đây cũng nói lên được ý nghĩa tại sao chúng ta lại dành ngày đặc biệt hôm nay để làm Ngày Hiền Mẫu, bởi vì, thông thường, các bà mẹ sống lời Chúa Giêsu dạy về yêu thương một cách kiên nhẫn và trung thành hơn bất cứ nhóm người nào khác. Câu chuyện trên đây cũng cụ thể hoá năng lực mạnh mẽ của tình yêu, có thể thay đổi và biến hóa cuộc sống. Tình yêu, lời cầu nguyện và những gì mà bà mẹ nuôi đã làm cho em bé tật nguyền qủa thật là lạ lùng. Đó cũng chính là những gì mà Chúa Giêsu đòi hỏi chúng ta là những môn đệ phải có cho một tình yêu thương đích thực. Đó là những phương cách mà các môn đệ phải sống, để có thể tạo nên những phép lạ trong đời sống hôm nay, đúng như cách Chúa Giêsu đã làm những phép lạ cho những người thuộc thời đại Ngài. Chúa Giêsu muốn chúng ta phải sống chân lý, giới luật yêu thương nhau một cách cụ thể bằng hành động.
Chúng ta nhận biết, ngày nay, trong cuộc sống bình thường hàng ngày, chúng ta ít có cơ hội hy sinh mạng sống cho nhau. Nhưng chúng ta lại có rất nhiều cơ hội hy sinh những điều đáng quý khác như thời giờ, sức lực, tiền bạc, uy tín, nghề nghiệp và ảnh hưởng. Chúa Giêsu đã khiêm nhường tự hạ mình nhận chịu những đau khổ, bị đánh đòn, vác và bị đóng đinh trên thập giá vì và cho chúng ta. Chúng ta cầu xin cho các Kitô hữu, nhất là cho mọi người trong cộng đoàn giáo xứ chúng ta, biết sống yêu thương hiệp nhất, giúp đỡ và có tấm lòng quảng đại, nhau, để cùng nhau xây dựng giáo xứ và làm sáng danh Chúa, và để những người chung quanh biết chúng ta là ai. Xin chúc mừng và xin Thiên Chúa và Hiền Mẫu Maria ban nhiều ơn lành xuống cho những người mẹ, nhất là trong giáo xứ và hiện diện trong Thánh lễ hôm nay.