CÁC BÀI SUY NIỆM CHÚA NHẬT 3 MÙA CHAY NĂM B

709

CHÚA NHẬT 3 MÙA CHAY B

Lời Chúa: Xh 20,1-17; 1Cr 1,22-25; Ga 2,13-25

 

Mục lục

1. Thanh tẩy Đức Tin  (Gm. Giuse Vũ Văn Thiên, Gp. Hải Phòng)

2. Thanh tẩy đền thờ  (Tgm. Giuse Ngô Quang Kiệt)

3. Chúa Nhật 3 Mùa Chay_B  (Lm. Antôn, giáo xứ thánh Giuse, Tulsa)

4. Việc giáo dục  (Lm. Jos. DĐH. Gp. Xuân Lộc)

5. Hãy chống lại cái xấu  (Lm. Jos. Tạ Duy Tuyền)

6. Nhiệt thành với Thiên Chúa và nhà của Ngài  (Lm. Giuse Đỗ Đức Trí)

7. Lề luật  (Trầm Thiên Thu)

8. Mùa thanh luyện đức tin (Lm. Giuse Dương Hữu Tình, Gp. Hải Phòng)

9. Đền thờ của Thiên Chúa  (Lm. Giuse Nguyễn Hữu An)

10. Phá hủy đền thờ  (Lm. Giuse Hoàng Kim Toan)

11. Thanh tẩy đền thờ tâm hồn mùa Chay  (Lm. Đan Vinh – HHTM)

.

THANH TẨY ĐỨC TIN

Gm Giuse Vũ Văn Thiên

Cứ mỗi độ xuân về, người dân Việt chúng ta, sau khi đón xuân mới, là khởi đầu chiến dịch đi lễ hội đầu năm. Từ một hai thập kỷ trở lại đây, nhờ đời sống kinh tế được cải thiện, những lễ hội truyền thống sau một giấc ngủ dài trong thời bao cấp, được khôi phục khắp nơi, đua nhau nở rộ như nấm mọc sau mưa. Đương nhiên, nhưng lễ hội này đều góp phần tích cực giúp con người hướng thiện, nhưng khá nhiều lễ hội bị nhuốm màu thương mại và mê tín dị đoan, mang theo những hệ lụy không đẹp do cách hành xử thiếu văn hóa, thậm chí còn cướp giật, đánh nhau đến đổ máu. Lễ hội đang bị lạm dụng nghiêm trọng và làm mất đi ý nghĩa linh thiêng.

Vào thời Chúa Giêsu, Đền thờ Giêrusalem là nơi thiêng thánh cũng bị lạm dụng. Người ta buôn bán chiên bò, chim câu và đổi tiền. Tất cả những dịch vụ này cũng núp dưới danh nghĩa phục vụ khách hành hương, nhất là vào dịp lễ trọng của người Do Thái là lễ Vượt qua. Chúa Giêsu đã chứng kiến cảnh này. Người đã nghiêm khắc xua đuổi họ ra khỏi Đền Thờ. Cả bốn thánh sử đều ghi lại sự kiện này, nhưng Thánh Gioan là người diễn tả hành động của Chúa Giêsu một cách mạnh mẽ quyết liệt nhất: “Người liền lấy dây làm roi mà xua đuổi tất cả chiên cũng như bò, ra khỏi Đền Thờ…”. Tuy vậy, nếu ba tác giả của Tin Mừng nhất lãm đều nói đến việc Đức Giêsu “đuổi những kẻ buôn bán ra khỏi Đền Thờ”, thì thánh Gioan lại cho biết, Chúa chỉ yêu cầu mang các loại hàng hóa xâm nhập Đền Thờ và làm cho nơi thánh trở thành chốn thương mại. Phải chăng Thánh Gioan muốn nói với chúng ta: Chúa Giêsu không xua đuổi con người tội nhân, nhưng xua đuổi những hành động tội lỗi, và như thế, Người mời gọi chúng ta hãy thanh tẩy cách sống Đức Tin.

Chúng ta vui mừng và tạ ơn Chúa vì giáo dân Việt Nam vẫn chăm chỉ đi lễ, tham dự các nghi thức phụng vụ. Tỷ lệ người tín hữu đi lễ Chúa nhật đạt ở mức rất cao. Tuy vậy, nếu để ý chi tiết đến tâm tình của các tín hữu trong đời sống Đức Tin, chúng ta sẽ thấy khá nhiều người chưa có đời sống nội tâm, tức là Đức Tin và giáo huấn của Chúa chưa thấm nhập cuộc đời của họ. Nói cách khác, nhiều người tín hữu vẫn mang hai khuôn mặt, một khuôn mặt ở trong nhà thờ sốt sắng hiền lành, một khuôn mặt ngoài xã hội gian dối mưu manh. Nhiều người khác lại có một Đức Tin pha tạp, vừa tin và cầu nguyện với Chúa, vừa có những thực hanh mê tín dị đoan, nhất là nơi những người kinh doanh buôn bán. Họ viện cớ “có thờ có thiêng, có kiêng có lành”, nên dù là người Công giáo mà vẫn thờ thần tài, vẫn xem bói, xem hướng, xem ngày xem giờ… Đây là thái độ “bắt cá hai tay” không phù hợp với Đức Tin. Thái độ này đã nhiều lần bị Chúa Giêsu đã lên án.

Mùa Chay là mùa canh tân đổi mới. Thanh tẩy Đức Tin là điều kiện thiết yếu để chúng ta đổi mới cuộc đời. Bởi lẽ, nhờ Đức Tin tinh tuyền, chúng ta mới có thể sống Đạo chân thành trước mặt Chúa và trước mặt mọi người.

Nhờ Đức Tin được thanh tẩy, chúng ta xác tín và trung thành với Thiên Chúa, Đấng độc nhất đáng tôn thờ. “Ngươi không được có thần nào khác đối nghịch với Ta!”. Đó là khoản đầu tiên trong luật Giao ước mà Chúa đã truyền cho dân Do Thái qua ông Môisen (Bài đọc I). Trải qua những biến chuyển của mọi thời đại, Do Thái giáo luôn tự hào vì là tôn giáo độc thần, tức là chỉ có Thiên Chúa là Đấng họ tôn thờ. Họ sắt son một lòng với Thiên Chúa duy nhất và tuân giữ luật Ngài truyền, kể cả khi phải đổ máu, như trong thời kỳ bị người Hy Lạp chiếm đóng và thôn tính. Đức Tin tinh tuyền nơi Thiên Chúa là nền móng cho việc thực hành các lệnh truyền khác liên quan đến đức hiểu thảo, đức công bằng, đức trong sạch, đức công chính và các nhân đức khác trong cuộc sống.

Những lệnh truyền của luật Giao ước chính là Mười Điều Răn của Chúa, được tuyên xưng và áp dụng trong đời sống Kitô hữu. Khi xét mình hòa giải với Chúa, chúng ta dựa trên những nguyên tắc căn bản này để lượng giá những lời nói, tư tưởng, hành vi của mình. Rất tiến, nhiều Kitô hữu, nhất là những bạn trẻ, không thuộc kinh Mười Điều Răn, vì vậy, họ không định hướng được cuộc đời của mình. Họ nói tin vào Chúa mà không biết Chúa là ai và phải làm gì để thực hành Đức Tin.

Đức Giêsu đã thanh tẩy Đền Thờ Giêrusalem. Người cũng dùng máu Người đổ ra trên thập giá để thanh tẩy tội lỗi của nhân loại. Hai ngàn năm nay, Giáo Hội không ngừng rao giảng mầu nhiệm thập giá, “điều mà người Do Thái coi là ô nhục và dân ngoại cho là điên rồ” (Bài đọc II). Trái lại với sự xét đoán của thế gian, Đức Giêsu là sự khôn ngoan của Thiên Chúa. Có những lúc, người tin vào Chúa bị coi như những người điên rồ hoặc những người đi ngược dòng. Tuy vậy, cũng như sự điên rồ của thập giá đã cứu vớt nhân loại, những ai theo Chúa Giêsu, dù có thể bị coi là ngu dại, chắc chắn sẽ tìm được sự thanh thản trong tâm hồn và niềm vui của Đấng phục sinh.

Về mục lục

 

THANH TẨY ĐỀN THỜ

Tgm. Giuse Ngô Quang Kiệt

Một trong những vấn đề lớn của thế giới hiện nay là nạn ô nhiễm môi sinh. Các giòng sông đang bị ô nhiễm vì biết bao chất thải dơ bẩn, độc hại. Không khí ta hít thở đang bị đe dọa vì bụi bặm, vì khói xe, khói nhà máy. Nước biển bị ô nhiễm vì nạn dầu nhớt rò rỉ, vì chất thải của những lò phản ứng nguyên tử. Tầng khí quyển bị những chất khí độc chọc thủng đang làm thay đổi khí hậu và gây ra những căn bệnh nguy hiểm. Để con người có thể sống và phát triển được, thế giới cần phải được thanh tẩy khỏi các nguồn ô nhiễm.

Sự ô nhiễm không chỉ trong môi trường vật lý. Nhiều môi trường khác như môi trường văn hóa, môi trường đạo đức cũng đang bị ô nhiễm trầm trọng. Tôn giáo không tránh khỏi nạn ô nhiễm. Muốn cho bầu khí đạo đức được trong sạch, muốn cho đời sống tâm linh tồn tại và phát triển, tôn giáo cũng cần được thanh tẩy. Hôm nay Đức Giêsu vào Đền thờ và đã thanh tẩy Đền thờ. Người đã làm 3 cuộc thanh tẩy

1) Người đã thanh tẩy Đền thờ khỏi ô nhiễm vì súc vật. Trong nghi lễ của đạo Do Thái, cần có súc vật để dâng cho Thiên Chúa. Khi dâng lễ hy sinh, người ta mổ một con thú, đặt trên bàn thờ rồi đốt lửa thiêu con vật. Mùi mỡ cháy quyện khói xông lên nghi ngút. Người giầu thì dâng một con bò hay một con chiên. Người nghèo có thể dâng một cặp chim bồ câu hoặc một đôi chim gáy. Để đáp ứng nhu cầu của tín đồ, dịch vụ cung cấp lễ vật mau chóng thành hình ngay trong khuôn viên Đền thờ. Ta hãy tưởng tượng một chợ trâu bò ngay trong Đền thờ. Thật là dơ bẩn, ồn ào và chướng tai gai mắt. Nhưng nhu cầu đã biện minh cho sự ô nhiễm. Và dân Do Thái mặc nhiên chấp nhận để cho súc vật nghễu nghện ngự trị ngay trong khuôn viên Đền thờ rất nguy nga, rất lộng lẫy, rất cao sang mà họ từng ca tụng là “đền vàng”, là “nơi thánh”. Thấy nhà Chúa bị xúc phạm, Đức Giêsu không kiềm chế được cơn giận, đã lấy roi xua đuổi hết súc vật và cả đám con buôn ra khỏi Đền thờ.

2) Khi xua đuổi các con buôn ra khỏi Đền thờ, Đức Giêsu đã thanh tẩy thói tôn thờ ngẫu tượng. Theo Đức Giêsu, ngẫu tượng nguy hiểm nhất là tiền bạc, tức là thần “Mammon”. Đã có lần Người lên tiếng cảnh báo: “Các con không thể làm tôi Thiên Chúa lẫn tiền của”, và “Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giầu có vào nước Thiên đàng”. Những con buôn đưa súc vật vào Đền thờ không do lòng yêu mến Thiên Chúa, nhưng vì lợi nhuận. Đưa súc vật vào nơi tôn nghiêm, họ đã coi trọng tiền bạc hơn Chúa. Để cho súc vật làm ô uế Đền thờ cao trọng, họ đã dùng Đền thờ làm phương tiện phục vụ túi tiền của họ. Các tư tế coi sóc Đền thờ có lẽ cũng được chia phần nên đã cho phép con buôn được tự do họp chợ trong Đền thờ. Họ cũng như con buôn, coi tiền bạc trọng hơn Thiên Chúa. Họ đã rơi vào thói tôn thờ ngẫu tượng: thờ tiền bạc, dùng Chúa và Đền thờ để phục vụ tư lợi.

3) Khi đuổi súc vật ra khỏi Đền thờ, Đức Giêsu muốn thanh tẩy cung cách thờ phượng của ta. Trước kia người ta dâng súc vật làm của lễ. Lòng đạo đức được đo lường bằng sức nặng của con vật. Dâng con vật to sẽ được nhiều ơn phúc. Nay, Đức Giêsu cho thấy Chúa đã chán thịt bò, mỡ dê. Chúa đã ghê sợ mùi khói mùi khét lẹt, mùi máu tanh tưởi (cf. Is 1,11). Thánh vương Đavít đã hiểu: “Chúa chẳng ưa thích gì tế phẩm, con có thượng tiến lễ toàn thiêu, Ngài cũng không chấp nhận” (Tv 50,16). Chúa muốn ta đến với Người bằng chính bản thân ta. Lễ dâng đẹp lòng Chúa là thái độ khiêm nhường thống hối như lời Thánh vịnh: “Lễ dâng Chúa là tâm hồn thống hối. Một tấm lòng tan nát dày vò, Chúa sẽ chẳng khinh chê” (Tv 50). Lễ dâng đẹp lòng Chúa là phó thác trót cả tâm hồn thân xác trong tay Chúa như Đức Giêsu đã làm trên Thánh giá: “Lạy Cha, con dâng phó hồn con trong tay Cha”. Lễ dâng được Chúa vui lòng chấp nhận là sát tế chính bản thân mình để làm theo ý Chúa: “Máu chiên bò Chúa không ưng. Của lễ toàn thiêu Chúa không nhận. Thì này con đến để làm theo ý Chúa (Tv). Ta sát tế chính bản thân mỗi khi ta từ bỏ ý riêng, chiến đấu chống lại những cơn cám dỗ của dục vọng, tiền bạc, thói gian tham, tính tự ái kiêu căng, sự chia rẽ bất hòa.

Đức Giêsu đã thanh tẩy Đền thờ. Người muốn ta hãy tiếp tục công việc của Người. Giữ gìn cho nhà thờ luôn sạch đẹp, có bầu khí tôn nghiêm là điều cần thiết. Nhưng cần hơn vẫn là giữ gìn ngôi Đền thờ thiêng liêng là chính bản thân ta. Tâm hồn chính là cung thánh nơi Chúa ngự. Ta phải luôn luôn thanh tẩy tâm hồn để xứng đáng với Chúa. Hãy thanh tẩy tâm hồn khỏi thói tôn thờ tiền bạc, coi trọng tiền bạc hơn Chúa. Hãy thanh tẩy tâm hồn khỏi những dục vọng đam mê làm ô uế cung thánh của Chúa. Hãy thanh tẩy tâm hồn khỏi thói gian tham, bất công. Hãy thanh tẩy tâm hồn ta khỏi những kiêu căng đố kỵ. Thân xác ta là Đền thờ của Chúa. Hãy kính trọng thân xác của mình và của người khác. Hãy tu bổ những Đền thờ thân xác đã xuống cấp, suy tàn, bị xúc phạm, bị bán rẻ. Hãy sửa chữa những Đền thờ thân xác đang bị bào mòn vì bệnh tật, vì đói khát, vì thương tích. Hãy kính trọng thân xác của người khác vì đó là Đền thờ của Chúa.

Trong mùa Chay này, ta hãy cố gắng thanh tẩy bản thân, để tâm hồn và thân xác ta trở thành một Đền thờ xứng đáng cho Chúa ngự.

KIỂM ĐIỂM ĐỜI SỐNG

1) Khi tham dự thánh lễ, bạn có giữ cho nhà thờ có bầu khí trang nghiêm, lắng đọng không?

2) Đền thờ tâm hồn và thân xác bạn có những gì cần phải thanh tẩy không?

3) Mùa Chay này, bạn sẽ làm gì để trở nên một Đền thờ xứng đáng cho Chúa ngự?

Về mục lục

 

CHÚA NHẬT 3 MÙA CHAY

Lm. Antôn

Ông bà anh chị em thân mến.  Chúng ta nhận thấy trong xã hội tân tiến ngày nay, vệ sinh được chú trọng vào hàng đầu để mọi người có một sức khỏe tốt cho đời sống.  Vì vậy ít người muốn ở dơ hay sống trong một môi trường dơ bẩn vì sợ bệnh tật và hại cho sức khỏe.  Muốn được sạch sẽ, chúng ta phải tắm rửa, dọn dẹp và lau chùi thường xuyên. Cũng vậy, muốn có một đời sống tinh thần hay tâm linh lành sạch, chúng ta cũng phải tẩy sạch bụi bậm là tội lỗi thường xuyên.  Tội lỗi làm cho đời sống tinh thần của chúng ta thành ô uế, dần dần chết đi và dần dần xa Chúa, cũng như không xứng đáng là đền thờ cho Chúa ngự. Hơn nữa, Thiên Chúa không thể ở trong những tâm hồn tội lỗi. Để có thể rước Thiên Chúa vào và ở lại trong tâm hồn, chúng ta cần thường xuyên xét mình để nhận ra những tội lỗi, và mau chạy đến với Bí Tích Hòa Giải hay Giải Tội để lãnh nhận ơn tình yêu tha thứ của Chúa. Mùa Chay là dịp thuận tiện để chúng ta tẩy sạch những tính hư tật xấu trong tâm hồn.  Mùa Chay trong Năm Phụng vụ thường xảy ra vào mùa Xuân của thiên nhiên, cho nên Mùa Chay được gọi là Mùa Xuân của tâm hồn. Thế nhưng làm sao chúng ta có thể nhận ra những tội lỗi để tẩy sạch?

Lời Chúa trong Chúa nhật thứ ba mùa chay hôm nay là một động lực thúc đẩy chúng ta thành thật nhìn vào đời sống tinh thần, và cho chúng ta những cách thức để nhận ra tội lỗi của mình. Trong bài Tin mừng, Chúa Giê-su, vì lòng nhiệt thành, đánh đuổi những con buôn ra khỏi Đền Thờ. Ngài trách mắng họ: “Hãy đem những thứ này đi khỏi đây, và đừng làm nhà Cha Ta thành nơi buôn bán.”   Chúng ta biết Đền Thờ, là nơi Chúa ngự, trong đạo chúng ta có nhiều nghĩa. Thứ nhất là Giáo hội trong đó bao gồm tất cả mọi người và cũng là Thân Thể Thánh Thiện Của Chúa Ki-Tô; thứ hai là Ngôi Nhà Thờ Giáo Xứ này mà chúng ta thường xuyên đến thờ phượng, cầu nguyện và chịu các Bí tích.  Và thứ ba là tâm hồn của mỗi người chúng ta.

Ông bà anh chị em thân mến.  Ở đây tôi xin được đề cập đến Đền Thờ là Ngôi Nhà Thờ Giáo Xứ Thánh Giuse của chúng ta, và Đền Thờ là tâm hồn mỗi người chúng ta mà thôi.   Chúng ta thấy khi vào Ngôi Nhà Thờ này, nhìn lên cung thánh, chúng ta thấy Ngôi Nhà Tạm là nơi đặt Mình Thánh Chúa, là nơi Chúa ngự.  Ở trên, chúng ta nhìn thấy cây Thánh Giá, nhắc nhở chúng ta về sự đau khổ của Chúa Giê-su, và là hy lễ toàn thiêu của Ngài dâng lên Thiên Chúa Cha đền thay tội lỗi của chúng ta.  Qua Cây Thánh Giá, chúng ta nhận thấy rõ tình yêu cao vời của Chúa, và hậu quả tội lỗi của chúng ta, thúc đẩy chúng ta cải thiện đời sống, ăn năn sám hối, như những chữ trên băng rô treo trên tường, và xa lánh những dịp đưa chúng ta đến phạm tội.

Trong bài đọc 2, Thánh Phaolô khẳng định rằng Ngài không rao giảng sự khôn ngoan thế gian, nhưng rao giảng Chúa Giêsu chịu đóng đinh trên Thánh Giá, dù có những kẻ cho là điên rồ.  Vì yêu thương, Chúa đã hiến thân xác và chịu chết trên thập giá để ban cho chúng ta ơn tha thứ và ơn sủng tình yêu cứu độ của Thiên Chúa Cha.  Vì thế, khi vào Ngôi Nhà Thờ này, chúng ta phải luôn ý thức là nơi Chúa ngự, có sự hiện diện của Chúa. Ngôi Nhà Thờ này còn là trung tâm thờ phượng và cầu nguyện của giáo xứ chứ không phải nơi để trò chuyện, ồn ào, do đó chúng ta phải có thái độ trang nghiêm, cử chỉ cung kính, tắt điện thoại di động cũng như không sử dụng những vật dụng điện tử. Khi đến tham dự thánh lễ thờ phượng Chúa, chúng ta cùng đọc kinh, cùng hát thánh ca, cùng hiệp nhất với nhau trong việc thờ phượng Chúa như một gia đình Giáo xứ đầm ấm, chứ không phải chỉ cá nhân, hay chỉ ca đoàn hát hay chỉ một nhóm mà thôi.  Nếu chúng ta muốn Chúa thương ban những ơn lành hay nhận lời cầu nguyện thì chúng ta phải có lòng tôn kính, và phải cố gắng ý thức gìn giữ Ngôi Nhà Thờ được sạch sẽ, không xả rác, không nhai sinh gôm, hay ăn uống bừa bãi.  Ngoài ra, tất cả chúng ta có bổn phận đóng góp, dâng cúng tài chánh để gìn giữ, bảo trì và sửa chữa Ngôi Nhà Thờ này xứng đáng là nơi Chúa ngự.  Ngoài ra về phương diện tinh thần, chúng ta cố gắng gìn giữ Ngôi Nhà Thờ Giáo Xứ chúng ta sạch sẽ bằng cách thành tâm tạo tình yêu thương hiệp nhất, hy sinh phục vụ Chúa và mọi người. Và tránh những hành động, lời nói và việc làm tạo nên những sự ô uế là những sự ganh ghét, nghi ngờ và chia rẽ trong cộng đoàn giáo xứ.

Ông bà anh chị em thân mến.  Đền Thờ còn là thân thể, tâm hồn của mỗi người Ki-tô hữu chúng ta. Thánh Phaolô nhấn mạnh và cho chúng ta biết rằng: “Thân thể anh chị em là đền thờ của Chúa Thánh Thần” và “thân thể anh chị em là chi thể của Đức Kitô.” Để gìn giữ tâm hồn chúng ta lành sạch và xứng đáng là nơi Chúa ngự, cũng như có một sự liên hệ tốt lành với Thiên Chúa và tha nhân, và cũng vì lòng yêu thương, Thiên Chúa ban cho chúng ta những phương cách để sống trong ơn sủng của Ngài, và để xét mình, nhận ra những bụi bậm tội lỗi, để được tẩy sạch.  Bài đọc I trích sách Xuất Hành hôm nay giúp chúng ta cách thức xét mình bằng 10 điều răn của Chúa.  Chúng ta nhận thấy 3 điều răn đầu tiên đặc biệt chú trọng tới sự liên hệ của chúng ta với Thiên Chúa. Thứ nhất, yêu mến Thiên Chúa hết lòng và trên hết mọi sự. Thứ nhì, chớ kêu tên Thiên Chúa cách vô cớ.  Và thứ ba, giữ ngày Chủ Nhật.  Qua 3 điều răn này, Chúa dạy chúng ta chỉ yêu mến và kính thờ một Chúa mà thôi.  7 điều răn sau chú trọng tới mối liên hệ của chúng ta với tha nhân: phải thảo kính cha mẹ; không được giết người; không được ngoại tình; không được trộm cắp; không được làm chứng gian hay nói những điều gian dối hại người; không được ham muốn vợ người ta; và cuối cùng không được ham muốn bất cứ vật gì của người khác.

Chúng ta hãy xét mình xem sự liên hệ của chúng ta với Chúa và tha nhân như thế nào? Chúng ta có yêu mến, thờ phượng Chúa trên hết và trước hết mọi sự không? Chúng ta có sống công bằng, quảng đại, bác ái, yêu thương, ngay thẳng với cộng đoàn và người khác không? Chúng ta có tinh thần hiệp nhất, yêu thương và cùng chung sức xây dựng giáo xứ và làm sáng danh Chúa không? 

Ông bà anh chị em thân mến. Câu chuyện Chúa Giê-su tẩy sạch đền thờ trong bài Tin mừng là một sự thúc đẩy chúng ta nhìn vào đời sống để nhận ra tình trạng, sự liên hệ của chúng ta với Chúa và tha nhân ra sao, và qua 10 Điều Răn Chúa dạy trong bài đọc 1, chúng ta nhận ra những sự nhơ bẩn trong tâm hồn cần được thanh tẩy để trở nên lành sạch.  Thật ra, chúng ta phải thường xuyên thanh tẩy tâm hồn, thành tâm và dứt khóat quét sạch các nhơ bẩn, bụi bặm của tội lỗi, để mỗi người và nhà thờ giáo xứ chúng ta xứng đáng trở nên Đền Thờ cho Thiên Chúa ngự, có một đời sống tinh thần và sự liên hệ tốt lành, khỏe mạnh với Chúa, trong ơn sủng tình yêu, và với mọi người, trong mùa Chay thánh, mùa Xuân của tâm hồn này.

Về mục lục

.

VIỆC GIÁO DỤC

 Lm. Jos. DĐH, GP. Xuân Lộc

Tương quan huynh đệ bền vững thế nào là tùy thuộc vào cách ứng xử có tình, có lý; giá trị tinh thần và đạo đức có đủ, có đẹp, nơi một tâm hồn mới thực sự cao quí. Cảm nhận về sự hoàn hảo bằng giác quan thường được chú ý nhiều hơn cả là xinh đẹp, chắc chắn; quan niệm về sự hoàn hảo nơi tâm hồn là bình an, niềm vui cùng với tinh thần quảng đại tha thứ. Cha ông chúng ta nói thương cho roi cho vọt, còn kinh nghiệm những người làm công tác giáo dục là : cứng quá thì dễ gẫy, mềm quá thì dễ hỏng việc, nhưng dở dở ương ương, thì ma chê quỉ hờn, và không thể có kết quả như ý được.

Lần tìm điểm căn bản thế nào là quá cứng, quá mềm hay không lở dở, xem ra vẫn bị bỏ ngõ để ta tự suy xét, chọn lựa mà thôi. Làm sao chúng ta có thể đặt giá trị tiền của và giá trị tinh thần đúng chỗ, đúng vị trí của chúng ? Ai có thể giúp ta chăm chỉ làm việc, thành kính, thờ phượng, tận hưởng niềm vui vật chất, tinh thần cho xứng hợp ? Lời Chúa hôm nay như một tình cờ Chúa Giêsu giận dữ vì người ta sống sai lạc với niềm tin thờ phượng, ăn có nơi, chơi có chốn ! phải chăng các luật sĩ, biệt phái, cùng một số đông dân chúng không hiểu điều căn bản nhà Chúa là nhà cầu nguyện ?

Chúa Giêsu tại Đền thờ năm xưa đã lấy roi vọt để giáo dục, để minh định Đền thờ là nhà Chúa, là nơi cầu nguyện, mọi người không ai được lẫn lộn, dù vô tình hay cố ý. Ngày nay, nhà thờ công giáo không bị giới hạn nữa, dường như có mặt khắp nơi và có đủ mọi kiểu dáng, điều ấy cho thấy Thiên Chúa luôn hiện diện, người Kitô hữu lúc nào cũng cần hiệp nhất ! Không biết lúc này, ta có ý thức tâm hồn của mình đang được Chúa hiện diện hay còn ngổn ngang đủ mọi thứ sự cản lối, tâm trí thiếu sự kết hiệp.

Xưa kia một số đông đã làm hoen ố Đền thờ, vì lợi nhuận vật chất, ngày nay chúng ta không đến nhà thờ để kinh doanh buôn bán, có chăng là tính toán một chút, cha xứ này dâng lễ 35 hay 45 phút ! Cha ông chúng ta đề cao sự đoan trang, cái đẹp bền vững : “cái nết đánh chết cái đẹp.”, hay cụ Nguyễn Du cho rằng : chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài; thế nhưng người trẻ hôm nay nói ngược lại : cái đẹp đè bẹp cái nết”. Cái đẹp hình thức được suy tôn, biết bao lợi nhuận đeo bám chúng ta, hay việc đến nhà thờ chưa phải vì lòng mến yêu phụng thờ, cũng có khi vì thiếu hiểu biết thế nào là hạnh phúc thật ! Nhiều bậc cha mẹ hiện nay cũng chia sẻ kinh nghiệm về việc giáo dục dạy dỗ con, gặp đứa dại khờ thì vất vả lo sợ không an tâm, gặp đứa thông minh chúng lại dễ chống đối, bất đồng với cha mẹ.

Có lẽ sự giận dữ của Chúa Giêsu tại Đền thờ hôm xưa, phần nào chia sẻ gánh nặng trách nhiệm của các bậc làm cha mẹ đối với con cái, và ai cũng cần đến sự khôn ngoan, cứng, mềm đúng chỗ nhằm dạy con cháu nên người hữu ích. Để bảo vệ hạnh phúc cho con cháu, Chúa Giêsu còn phải nổi nóng ở Đền thờ, vì thế không cha mẹ hay nhà giáo dục nào, có thể im lặng, ngần ngại gian khó, kể cả phải hy sinh thời gian cho việc xây dựng một xã hội công bằng yêu thương. Câu chuyện quở trách và cứng rắn của Chúa Giêsu, dù sao cũng nói lên một thực tại : hễ là người, thì dù giầu hay nghèo, nếu không biết khôn ngoan phòng tránh, đều có nguy cơ bị lệ thuộc vào sức mạnh của đồng tiền !

Đền thờ giáo xứ của chúng ta hôm nay, tuy không có cảnh buôn bán náo nhiệt, nhưng Chúa muốn mỗi người hãy mưu ích cho Đền thờ tâm hồn, nhất là sau hai tuần mùa chay, ta phải tự hỏi mình đã sống, đã làm đẹp Đền thờ giáo xứ, làm đẹp Đền thờ tâm hồn và Đền thờ gia đình đến đâu rồi ? Hy vọng rằng, với lòng nhiệt thành xây dựng gia đình, xây dựng giáo xứ và đặc biệt là việc hy sinh giáo dục con cái, chúng ta sẽ gặp được tình yêu thương của Chúa Giêsu trợ giúp.

Với sự lộn xộn trong đền thờ Giêrusalem, việc đổi tiền và buôn bán súc vật xem ra là thiếu hiểu biết. Chúng ta đây chẳng bao giờ làm điều ô uế, xúc phạm đến uy danh của Đền thờ. Đúng là vì thiếu hiểu biết, nên đã xảy ra sự lộn xộn bất bình thường nơi Đền thờ, vì không hiểu cha mẹ luôn yêu thương, nên con cái có thể cư xử với đấng bậc sinh thành thật vô duyên, đáng ăn đòn. Chúa Giêsu hôm nay vẫn luôn xua đuổi, quét sạch những nhơ nhớp, ra khỏi đền thờ tâm hồn con người, điều cần nơi mỗi người là biết phân định giá trị tinh thần phải được đặt lên trên hết.

Hãy để Chúa ngự trị và chiếm đoạt tâm hồn mình, hãy ý thức thanh tẩy tâm hồn mình thường xuyên bằng các bí tích, nhất là bí tích Hòa giải và Thánh Thể. Cầu chúc cho các bậc làm cha mẹ, những nhà giáo dục thời đại hôm nay, tuyệt đối không phải dùng roi để sửa dạy con cháu, nhưng là nhờ gương sáng, nhờ hiểu biết thánh ý Chúa, nhờ tình yêu thương nơi Chúa Giêsu luôn làm mới lại tâm hồn của ta và con cháu chúng ta. Amen.

Về mục lục

 

HÃY CHỐNG LẠI CÁI XẤU

Lm. Jos Tạ Duy Tuyền

Có một người mang biếu tôi mấy quả quýt, họ nói: “Quýt này con để dành ăn nên không có thuốc đâu!”. Nghe mà xót xa! Hóa ra quýt bán cho khách hàng thì phun thuốc, bất chấp độc hại, miễn là lợi nhuận kinh tế ra sao? Còn quýt để dành ăn mới sạch, mới bảo đảm an toàn thực phầm? Xem ra vì lợi nhuận mà người ta bất chấp tất cả, họ coi thường tính mạng của tha nhân.  Phải chăng đạo đức xã hội đã xuống cấp đến mức con người không còn áy náy khi làm hại người khác để thu quén cho bản nhân?

Biết xấu vẫn làm là căn bệnh nan y của thời đại hôm nay. Nhưng còn một căn bệnh nữa đó là thấy việc xấu vẫn làm ngơ, dửng dưng, bàng quan cũng không kém phần trầm kha.

Có rất nhiều người thấy kẻ xấu ăn trộm nhà hàng xóm hay người bạn đi cùng vẫn làm ngơ, coi như không thấy. Họ là người ích kỷ.

Có rất nhiều cha mẹ thấy con cái đi đàng tội lỗi, vẫn im lặng như đang đồng lõa. Họ là người thiếu trách nhiệm.

Có rất nhiều bạn trẻ thấy bạn bị hãm hại, đánh đập vẫn đứng yên, khoanh tay đứng nhìn. Họ là người nhu nhược.

Người làm điều xấu thì đáng ghét và người im lặng trước sự xấu thì đáng khinh. Thế nên, khi nhìn thấy người làm điều xấu mình cũng cảm thấy nuối tiếc cho họ. Họ đã đánh mất đi hình ảnh đẹp của họ nơi chúng ta. Nhưng còn đáng buồn hơn khi nhìn thấy người tốt dửng dưng với cái xấu, với tệ nạn xấu đang tràn lan.

Làm người phải biết phân biệt cái đúng, cái sai. Khi nhỏ, ta thấy bạn bè quay cóp trong giờ kiểm tra trong khi chính mình phải học vất vả, ta dễ xem thường bạn bè. Khi ra đường ta thấy ai đó vượt đèn đỏ, lượn lách đánh võng, thấy đám côn đồ dối trá, lừa lọc bà cụ bán nước ven đường, ta thấy chướng mắt. Đó là những cái sai, cái xấu mà ta không bao giờ chấp nhận. Nhưng liệu rằng, bản thân ta đã bao giờ làm điều gì đó ngăn chặn những cái xấu ấy, hay chúng ta vẫn yên lặng cho qua để yên ổn bản thân?

Năm xưa Chúa Giê-su đã không dửng dưng trước cái xấu. Ngài đã hành động trong giận dữ mà người ta nói là “cơn giận thánh”. Ngài không thể chấp nhận sự dữ tồn tại. Ngài không thể khoanh tay nhìn cái xấu hoành hành. Phúc âm kể rằng: khi Chúa Giê-su vào trong đền thờ và Ngài thấy người ta buôn bán, cãi nhau, lừa đảo làm ô uế đền thờ. Chúa đã tức giận. Chúa đã xua đuổi con buôn khỏi đền thờ. Chúa không chấp nhận biến nhà Chúa thành nơi buôn bán, lừa lọc. Cho dù việc làm của Chúa đụng đến cái ăn của nhiều người. Từ các thượng tế đến dân buôn. Họ sẽ mất mối lợi từ đền thờ. Họ sẽ cùng nhau chống lại Chúa. Nhưng Chúa không lùi bước khi phải đương đầu với sự dữ. Ngài đã làm tất cả để bảo vệ đền thờ.

Cuộc sống này sẽ bớt đi cái xấu nếu chúng ta dám nói không với tội lỗi. Và càng đẹp hơn nếu chúng ta cùng liên kết với nhau xua đuổi sự dữ. Xin đừng lãnh cảm với đồng loại. Hãy dám nói sự thật để bảo vệ công lý. Hãy can đảm ngăn chặn những việc xấu của anh em, của bè bạn và của những người đang chung sống với chúng ta. Có thể chúng ta sẽ bị thiệt thòi. Nhưng chân lý sẽ thắng. Sự dữ sẽ bị đẩy lui nếu ai ai cũng đồng lòng tiêu diệt sự xấu để trả lại nền văn minh tình thương cho cuộc sống. Nhất là cho công lý và hòa bình được thực hiện trên quê hương chúng ta. Amen

Về mục lục

 


NHIỆT THÀNH VỚI THIÊN CHÚA VÀ NHÀ CỦA NGÀI

Lm. Giuse Đỗ Đức Trí

Theo thống kê, cả nước ta có khoảng 7000 lễ hội lớn nhỏ khác nhau, được chia thành các loại : lễ hội dân gian, lễ hội mang tính tôn giáo hoặc tín ngưỡng, lễ hội mang tính cách quốc gia… Báo chí đã nhiều lần đề cập đến những lễ hội quá bạo lực, tranh giành, cướp bóc, đánh nhau phải cấp cứu như Lễ hội Làng Gióng vừa qua.   Có những lễ hội quá dã man như Lễ hội Chọi trâu, Chém lợn. Có những lễ hội bị phàm tục, biến thái như Lễ hội Đền Trình. Những lễ hội này đang dần mất đi ý nghĩa tôn giáo và văn hóa, nó biến thành nơi tranh giành, bạo lực, cờ bạc và nhiều thứ trá hình khác nữa. Chính quyền chấp thuận và khuyến khích nhiều lễ hội không phải vì nhu cầu văn hóa, tâm linh cho bằng họ muốn lấp đầy một khoảng trống tâm linh trong xã hội Duy Vật Vô Thần. Nhưng có lẽ lý do khác hơn mà nhiều người có thể nhìn thấy, đó là những người có trách nhiệm càng tổ chức lễ hội càng có nhiều tiền, nhiều nguồn lợi. Vì thế, việc buôn thần bán thánh, các hình thức thu lợi tại các lễ hội này cũng là một vấn đề gây tranh cãi.

Ngày xưa, luật của Thiên Chúa được ban cho con người không phải vì lợi ích cho Thiên Chúa, nhưng là để uốn nắn và điều khiển hành vi của con người, giúp con người sống tương quan tốt đẹp đối với Chúa và tạo nên cuộc sống hài hòa giữa con người với nhau. Khi ban cho Israel lề luật, Thiên Chúa không dùng luật để trói buộc Israel, nhưng là muốn tiếp tục bảo vệ Israel như Ngài đã từng bảo vệ và đã dùng sức mạnh để đưa họ ra khỏi đất Ai Cập. Như thế, việc Israel chu toàn luật của Thiên Chúa còn là để thể hiện lòng yêu mến, biết ơn đối với tình yêu và sự quan phòng của Thiên Chúa. Cũng vậy, việc thờ phượng Thiên Chúa của Israel là để thể hiện lòng trung thành của họ đối với Thiên Chúa, phát xuất từ lòng tôn kính và biết ơn. Tuy nhiên, các thầy thượng tế và những người lãnh đạo Israel đã biến các ngày lễ tôn thờ Thiên Chúa trở thành dịp để thu lợi hơn là dịp để tỏ lòng biết ơn Thiên Chúa.

Hàng năm, lễ Vượt qua là lễ buộc mọi người từ khắp nơi phải trở về Giêrusalem. Mỗi gia đình phải dâng của lễ tạ ơn Thiên Chúa, nộp vào đền thờ các phần hoa lợi trong năm, đồng thời thi hành các tục lệ và nghi thức ăn tiệc vượt qua. Để kiếm lợi, các thầy thượng tế đã tổ chức đổi tiền ngay tại sân đền thờ, đồng thời buôn bán những con vật để làm của lễ như chiên, bò, chim câu. Họ làm như thế để thu lợi nhuận và áp dụng bảng giá chặt chém không khác gì các lễ hội ngày nay. Thấy cảnh tượng ồn ào, hỗn loạn và phàm tục đang diễn ra ngay trong sân nhà Thiên Chúa, Đức Giêsu đã không thể chấp nhận, Ngài đã xô đổ bàn ghế của họ, lấy dây làm roi để xua đuổi chiên bò ra khỏi đền thờ. Ngài còn cảnh cáo họ rằng : Đem tất cả những thứ này ra khỏi đây, đừng biến nhà Cha tôi thành nơi buôn bán.

Xua đuổi những người đổi tiền và những người buôn bán ra khỏi đền thờ là Chúa Giêsu đã đụng chạm đến tầng lớp thế lực là các thượng tế và luật sĩ. Làm như thế, chắc chắn Chúa Giêsu sẽ bị chống đối, nhưng vì lòng yêu mến Thiên Chúa thúc đẩy, Chúa Giêsu đã hành động quyết liệt như vậy, vì Ngài không chấp nhận con người nhân danh Thiên Chúa để tìm kiếm lợi lộc cá nhân, biến nơi thánh thành nơi phàm tục, biến những việc thiêng thánh thành hàng hóa buôn bán. Việc buôn bán, đổi chác tại đền thờ phản ánh sự bắt tay và buôn bán với sự dữ và sự xấu, là một thỏa thuận, đồng lõa ngay từ trong tâm hồn. Những người này đã dùng Thiên Chúa và các việc đạo đức như là cái màn che cho mình, biến Thiên Chúa thành nguồn lợi cho cá nhân mình.

Những người Do Thái đã chất vấn Chúa Giêsu : Ông lấy dấu lạ nào chứng tỏ cho chúng tôi thấy ông có quyền làm như thế ? Họ muốn xem một dấu lạ chứng tỏ Chúa Giêsu là người của Thiên Chúa, thực hành công việc của Thiên Chúa và là người được Chúa sai đến để tái lập trật tự, canh tân việc thờ phượng và là người bảo vệ sự thánh thiện của nhà Thiên Chúa. Trước đòi hỏi của những người Do Thái, Chúa Giêsu đã báo trước cho họ một dấu lạ : Các ông cứ phá hủy đền thờ này đi, nội ba ngày, tôi sẽ xây dựng lại. Những người Do Thái và kể cả các tông đồ khi đó cũng chưa thể hiểu được lời của Chúa Giêsu, họ nghĩ là Chúa muốn nói về đền thờ Giêrusalem. Chúng ta còn nhớ khi tố cáo Chúa Giêsu để gây sức ép tử hình Ngài, họ đã cắt xén lời này của Chúa Giêsu và tố cáo Người rằng : Tên này đòi phá hủy đền thờ Giêrusalem. Sau này, khi Chúa Giêsu từ cõi chết sống lại, các tông đồ mới hiểu điều Chúa nói hôm nay muốn ám chỉ đền thờ là thân xác Ngài.

Có nhiều kẻ chứng kiến các phép lạ thì tin vào Người, nhưng Người không tin họ, vì Người biết họ hết thảy… chính Người biết những gì trong lòng con người. Điều đó nhắc cho chúng ta rằng, khi con người tin và đến với Thiên Chúa thì cần phải có một thái độ chân thành và yêu mến thực sự, vì Chúa biết rõ lòng con người. Chúng ta có thể che mắt người đời qua cái vỏ đạo đức thánh thiện, nhưng chúng ta không thể che mắt Thiên Chúa, vì Ngài thấu suốt tâm hồn và suy nghĩ của mỗi người.

Bài đọc một cho chúng ta nghe lại những điều luật mà Thiên Chúa đã ban cho Israel và đã ký kết với họ như một giao ước. Bộ luật này đòi con người phải dành cho Thiên Chúa một vị trí ưu tiên tuyệt đối, không thể bắt cá hai tay, không thể vừa tôn thờ Thiên Chúa lại đồng thời cúng bái thần minh dân ngoại hoặc những thần minh vật chất như tiền bạc, danh vọng. Đồng thời, luật này cũng đòi con người phải chu toàn những bổn phận đối với nhau vì Danh Thiên Chúa. Vì vậy, khi xúc phạm đến nhau là xúc phạm đến chính Thiên Chúa. Nếu Israel tuân giữ luật của Chúa, thì Thiên Chúa mãi mãi che chở, bảo vệ họ và còn nhận họ làm dân riêng của ;ngược lại, nếu bất tuân, họ sẽ bị hủy diệt. Cam kết là như thế, nhưng thực ra, dân Israel đã mau chóng bỏ qua giới răn, lề luật của Thiên Chúa, quên ơn Thiên Chúa. Họ thờ cúng các thần minh của dân ngoại và quay lại chống đối Thiên Chúa, nhưng Thiên Chúa vẫn không hủy diệt họ mà Ngài lại cứu họ bằng cách cho Con của Ngài là Chúa Giêsu đến để cứu nhân loại qua cái chết trên thập giá.

Thư Corintô cho thấy, Chúa Giêsu chịu đóng đinh là trọng tâm của mọi lời rao giảng của các tông đồ, dù điều này khiến cho người Do Thái khó chịu hoặc những người Hy Lạp khó chấp nhận. Tác giả cho thấy, Chúa Giêsu, qua hy tế thập giá, Ngài đã vình viễn chấm dứt các việc tế tự tại đền thờ Giêrusalem và chấm dứt cả sứ mạng của đền thờ. Từ đây, nơi Thiên Chúa ngự không còn là đền thờ nữa mà là chính con người, thân xác của chúa Giêsu, Ngài là đền thờ Thiên Chúa và chính Ngài đã dâng chính mình là hy lễ đền tội cho toàn nhân loại. Chỉ những ai được ban ơn mới có thể hiểu và đón nhận mầu nhiệm này của Thiên Chúa.

Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta tin và đón nhận Chúa Giêsu chính là Thiên Chúa, là Đấng canh tân việc thờ phượng Thiên Chúa. Noi gương Chúa Giêsu, chúng ta cần có thái độ tôn trọng sự thánh thiện của Thiên Chúa và đền thờ của Ngài, dành cho Chúa sự kính trọng, tôn thờ cả hình thức bên ngoài lẫn tâm tình bên trong. Hãy nhiệt thành với Thiên Chúa và thanh luyện thái độ của bản thân trong việc thờ phượng Thiên Chúa. Hãy dành cho Chúa một lòng yêu mến chân thành được thể hiện qua việc tôn kính, thờ phượng Chúa mỗi ngày. Đừng bao giờ so sánh hoặc đặt Chúa ngang hàng với tiền bạc, của cải, nhưng phải dành cho Chúa một sự ưu tiên tuyệt đối, nhất là đừng bao giờ dùng Thiên Chúa và việc đạo đức bên ngoài để che đậy sự giả dối và những gian tham bên trong.

Gia đình là đền thánh của Thiên Chúa đang bị nhiều người coi thường và biến thành nơi phàm tục, nơi buôn bán và hang trộm cướp bởi sự gian dối, bê tha, bởi lối sống hưởng thụ, ích kỷ. Hãy thanh tẩy đền thờ gia đình của mình, đừng để bất cứ tiền bạc hay của cải vất chất làm hoen ố đời sống gia đình, làm méo mó các tương quan giữa cha mẹ và con cái.

Trong ngày lãnh Bí tích Rửa tội, mỗi chúng ta được thánh hiến để trở nên đền thờ của Thiên Chúa. Hãy thanh tẩy tâm hồn mình khỏi tội lỗi và những thói quen xấu. Hãy gạt bỏ khỏi mình những film ảnh, sách báo và những trang web xấu xa, vì nó hủy hoại tâm hồn chúng ta và nó là thủ phạm bôi bẩn linh hồn là đền thờ Thiên Chúa. Hãy trang hoàng đền thờ Thiên Chúa nơi chúng ta bằng những việc bác ái, hy sinh, việc lành, việc tốt ; những việc làm nhân ái, những cử chỉ đẹp. Nhất là hãy thường xuyên gặp gỡ Thiên Chúa trong tâm hồn qua cầu nguyện và sống trong sự hiện diện của Chúa.

Xin Chúa giúp chúng ta siêng năng đến với Bí tích Giải tội để được tình yêu của Thiên Chúa thanh tẩy chúng ta khỏi tội lỗi và thêm ơn giúp chúng ta sống và bảo vệ linh hồn và thân xác chúng ta trong sạch, xứng đáng là con cái Thiên Chúa. Amen.

Về mục lục

 

LỀ LUẬT

Trầm Thiên Thu

Ngay từ thuở khai thiên lập địa, Thiên Chúa đã thiết lập lề luật để con người tuân giữ: “Hết mọi trái cây trong vườn, ngươi cứ ăn; nhưng trái của cây cho biết điều thiện điều ác thì ngươi không được ăn, vì ngày nào ngươi ăn, chắc chắn ngươi sẽ phải chết” (St 2:16-17). Bà Eva cho biết vị trí cây này ở ngay giữa Vườn Địa Đàng (St 3:3).

Ăn để sống, thế mà có thứ ăn vào thì sống, có thứ ăn vào thì chết. Cuộc sống đời thường cũng vậy, không phải ẩm thực nào cũng tốt. Có thứ ăn vào thì tốt, có thứ ăn vào thì hại, có thứ ăn vào thì khỏe, có thứ ăn vào thì bệnh. Đó là quy luật về ẩm thực, về dinh dưỡng. Cẩn tác vô ưu, vì cái miệng có thể hại cái thân!

Cuộc sống có nhiều loại luật – luật tự nhiên, luật môi trường, luật hôn nhân và gia đình, luật giao thông, luật dân sự, luật quân đội,… Nhà có gia phong, nước có quốc pháp, tổ chức dù lớn hay nhỏ đều có quy luật. Đời và đạo cũng có luật riêng. Như chiếc hàm thiếc hoặc chiếc dây cương để điều khiển con ngựa, luật giúp con người sống đàng hoàng hoặc chấn chỉnh cách sống. Lề luật cần thiết nhưng không quan trọng bằng con người. Người Pharisêu thấy các môn đệ bứt lúa ăn trong ngày sa-bát, họ liền chê trách và cho đó là phạm luật, nhưng Chúa Giêsu thẳng thắn nói với họ: “Ngày sa-bát được tạo nên cho con người, chứ không phải con người cho ngày sa-bát” (Mc 2:27). Luật vị nhân sinh là thế.

Trong luật còn có những điều khoản khác nhau. Vi phạm luật là phạm pháp, là có tội, nhưng mức độ phạm tội cũng khác nhau. Người áp dụng luật để xét xử cũng phải dùng lòng yêu thương mà xét xử.

Cuộc sống có nhiều thứ luật, từ hội đoàn tới làng xã, từ quốc gia tới quốc tế, nhưng các luật đó vẫn chỉ là nhân luật – luật của con người, quan trọng nhất vẫn là Thiên Luật, và mọi lề luật đều phải dựa vào Luật Trời, Luật của Thiên Chúa. Với người Công giáo, chúng ta có Mười Điều Răn (Thập Giới) và Sáu Điều Răn Hội Thánh. Luật Tân Ước tóm gọn còn 2 điều là Mến Chúa và Yêu Người. Còn Luật Cựu Ước có hơn 600 điều.

Will Durant (1885-1981 – văn sĩ, sử gia và triết gia Hoa Kỳ) có triết lý sống rất lạ: “Con người trở nên tự do khi nhận ra mình bị luật lệ ràng buộc”. Lề luật như sợi dây “trói buộc” người ta, nhưng chính sợi dây đó lại làm cho người ta được tự do. Thật là kỳ diệu!

Trình thuật Xh 20:1-17 cho biết rằng Thiên Chúa đã truyền ban các khoản luật để con người theo đó mà sống. Trước tiên, Ngài nói: “Ta là Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, đã đưa ngươi ra khỏi đất Ai-cập, khỏi cảnh nô lệ. Ngươi không được có thần nào khác đối nghịch với Ta. Ngươi không được tạc tượng, vẽ hình bất cứ vật gì ở trên trời cao, cũng như dưới đất thấp, hoặc ở trong nước phía dưới mặt đất, để mà thờ. Ngươi không được phủ phục trước những thứ đó mà phụng thờ: vì Ta, Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, là một vị thần ghen tương. Đối với những kẻ ghét Ta, Ta phạt con cháu đến ba bốn đời vì tội lỗi của cha ông. Còn với những ai yêu mến Ta và giữ các mệnh lệnh của Ta thì Ta trọn niềm nhân nghĩa đến ngàn đời”.

Luật Chúa là luật tự nhiên, không gì trái ngược. Ngài cho biết thêm: “Ngươi không được dùng danh Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, một cách bất xứng, vì Đức Chúa không dung tha kẻ dùng danh Người một cách bất xứng. Ngươi hãy nhớ ngày sa-bát, mà coi đó là ngày thánh. Trong sáu ngày, ngươi sẽ lao động và làm mọi công việc của ngươi. Còn ngày thứ bảy là ngày sa-bát kính Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi. Ngày đó, ngươi không được làm công việc nào, cả ngươi cũng như con trai con gái, tôi tớ nam nữ, gia súc và ngoại kiều ở trong thành của ngươi. Vì trong sáu ngày, Đức Chúa đã dựng nên trời đất, biển khơi, và muôn loài trong đó, nhưng Người đã nghỉ ngày thứ bảy. Bởi vậy, Đức Chúa đã chúc phúc cho ngày sa-bát và coi đó là ngày thánh”. Phần này, nghe có vẻ dài dòng, nhưng là những điều có trong Sáu Điều Răn Hội Thánh. Không xa lạ, vì rất nhiều nhà thờ thường đọc kinh Mười Điều Răn và Sáu Điều Răn Hội Thánh vào các ngày Chúa Nhật. Nhưng có thể vì chúng ta thuộc lòng, đọc quen quá rồi, thế nên có thể chỉ đọc mà quên suy.

Thiên Chúa tiếp tục truyền dạy: “Ngươi hãy thờ cha kính mẹ, để được sống lâu trên đất mà Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, ban cho ngươi. Ngươi không được giết người. Ngươi không được ngoại tình. Ngươi không được trộm cắp. Ngươi không được làm chứng gian hại người. Ngươi không được ham muốn nhà người ta, ngươi không được ham muốn vợ người ta, tôi tớ nam nữ, con bò con lừa, hay bất cứ vật gì của người ta”. Phần này, chúng ta cũng thấy có trong Mười Điều Răn, tất nhiên cũng là những điều quen thuộc.

Cựu Ước có cách nói tiêu cực: Cấm, đừng, chớ, không được,… Tân Ước có cách nói tích cực: Phúc cho… Cách nói thay đổi theo sự phát triển của xã hội, của con người, cách nghĩ cũng thay đổi theo cho phù hợp. Đó là điều bình thường mà thôi. Như chúng ta biết, tất cả mọi sự đều thay đổi theo thời gian, kể cả luật pháp, cũng chỉ vì muốn con người sống tốt, hy vọng con người càng ngày càng hoàn thiện hơn. Mình sống tốt thì vừa lợi cho mình vừa lợi cho tha nhân, hữu ích cho xã hội và Giáo Hội, và như vậy cũng đẹp lòng Thiên Chúa.

Vì chúng ta bất toàn nên cần giữ luật. Luật có thể giúp con người hoàn thiện. Với kinh nghiệm giữ Luật Chúa, tác giả Thánh Vịnh đã vui mừng thốt lên: “Luật pháp Chúa quả là hoàn thiện, bổ sức cho tâm hồn. Thánh ý Chúa thật là vững chắc, cho người dại nên khôn. Huấn lệnh Chúa hoàn toàn ngay thẳng, làm hoan hỷ cõi lòng. Mệnh lệnh Chúa xiết bao minh bạch, cho đôi mắt rạng ngời” (Tv 19:8-9). Rõ ràng là đa lợi ích!

Trong lời ăn tiếng nói, con người thường ưa dùng lối tỷ giảo (cách so sánh), có lẽ vì con người thích những gì cụ thể để dễ hiểu: Sắc như dao cau, đen như mực, trắng như bông, đẹp như tiên, xấu như quỷ,… Với những gì siêu phàm thì càng khó hiểu hơn, thậm chí là không thể hiểu. Tuy nhiên, tác giả Thánh Vịnh vẫn khéo léo giúp chúng ta dễ hiểu với lối so sánh thực tế: “Lòng kính sợ Chúa luôn trong trắng, tồn tại đến muôn đời. Quyết định Chúa phù hợp chân lý, hết thảy đều công minh, thật quý báu hơn vàng, hơn vàng y muôn lượng, ngọt ngào hơn mật ong, hơn mật ong nguyên chất” (Tv 19:10-11).

Mỗi con người là một thế giới bí ẩn, người thế này, kẻ thế khác, chẳng ai giống nhau, từ thể lý đến tinh thần. Hằng ngày, chúng ta vẫn chứng kiến những điều trái ngược nhau: Người thích điều thiện, kẻ ưa điều ác. Thật ư? Thật vậy. Nếu không thích thì sao người ta dễ giết nhau chỉ vì xích mích nhỏ? Có những người, cả trẻ và lớn, đi đâu cũng giấu sẵn dao, gặp “sự cố” là rút ra “chơi” liền, tức là họ đã mưu tính trước. Vậy không là thích điều ác sao?

Thánh Phaolô nói về các sở thích khác nhau: “Trong khi người Do-thái đòi hỏi những điềm thiêng dấu lạ, còn người Hy-lạp tìm kiếm lẽ khôn ngoan, chúng tôi lại rao giảng một Đấng Kitô bị đóng đinh, điều mà người Do-thái coi là ô nhục không thể chấp nhận, và dân ngoại cho là điên rồ” (1 Cr 1:22-23). Sở thích của Thánh Phaolô cũng là sở thích của những người muốn nên giống Đức Kitô, muốn hoàn thiện, muốn nên thánh.

Thánh Phaolô giải thích: “Nhưng đối với những ai được Thiên Chúa kêu gọi, dù là Do-thái hay Hy-lạp, Đấng ấy chính là Đức Kitô, sức mạnh và sự khôn ngoan của Thiên Chúa. Vì cái điên rồ của Thiên Chúa còn hơn cái khôn ngoan của loài người, và cái yếu đuối của Thiên Chúa còn hơn cái mạnh mẽ của loài người” (1 Cr 1:24-25). Điên rồ mà khôn ngoan, yếu đuối mà mạnh mẽ. Với phàm nhân, điều đó hoàn toàn nghịch lý và không thể hiểu; nhưng với người có đức tin, điều đó lại là thuận lý, có thể hiểu. Thập giá là đường dẫn tới cái chết ê chề, nhưng lại hóa thành chìa khóa mở cửa Vương Quốc Trường Sinh. Vô cùng kỳ diệu!

Trình thuật Ga 2:13-25 nói về cách Chúa Giêsu áp dụng luật: Thẳng thắn và cương quyết.

Gần đến lễ Vượt Qua của người Do-thái, Đức Giêsu lên thành Giêrusalem. Ngài thấy trong Đền Thờ có những kẻ bán chiên, bò, bồ câu, và những người đang ngồi đổi tiền. Ngài liền lấy dây làm roi mà xua đuổi tất cả bọn họ cùng với chiên bò ra khỏi Đền Thờ; còn tiền của những người đổi bạc, Ngài đổ tung ra, và lật nhào bàn ghế của họ. Cả đám đông thế mà không dám cự nự gì, trong khi Chúa Giêsu chỉ có mình ên. Chắc hẳn họ biết mình sai, biết Chúa Giêsu làm đúng, thế nên họ tháo chạy. Người ta luôn sợ sự thật, kẻ xấu biết mình sai nên chỉ hành động lén lút, bị phát hiện thì bỏ chạy. Sợ sự thật bị phơi bày nên mới chạy.

Rồi Chúa Giêsu nói với những kẻ bán bồ câu: “Đem tất cả những thứ này ra khỏi đây, đừng biến nhà Cha tôi thành nơi buôn bán. Ngày nay, không ai dám buôn bán trong nhà thờ, nhưng người ta có nhiều cách buôn bán tinh vi hơn – cả tinh thần lẫn vật chất. Thế nhưng người ta cũng có nhiều cách tinh vi để chống chế, để biện hộ, với nhiều chiêu thức “kỳ lạ” lắm.

Ngày xưa, những người buôn bán trong Đền Thờ là dân thường. Ngày nay, dân thường làm sao “có cửa” để làm như vậy? Chắc chắn họ phải có chức, có quyền. Thế thì những “con buôn” ngày nay là ai? Liệu chúng ta có dám nhìn thẳng vào sự thật? Ai dám nói ra, ai dám phanh phui, và ai dám phản đối? Nói theo ngôn ngữ ngày nay, ai dám thẳng thắn làm như vậy thì… “chết chắc”. Nghĩa là họ sẽ bị cô lập, bị mọi người xa lánh, bị ghét bỏ, ghét hơn ghét tội. Tiền bạc có sức mạnh khó cưỡng lại nên người ta gọi là “ma lực”. Kinh khiếp thật đấy!

Bọn con buôn chưa thể hại Chúa Giêsu lúc đó, nhưng chắc chắn họ rất ghét Ngài, tìm mọi cách cấu kết với nhau để triệt hạ Ngài. Những ánh mắt của họ lúc đó như những tia lửa, những cặp mắt mang hình trái lựu đạn, lòng họ hậm hực, miệng họ nguyền rủa,… Vì thế, các môn đệ của Ngài nhớ lại lời đã chép trong Kinh Thánh: “Vì nhiệt tâm lo việc nhà Chúa, mà tôi đây sẽ phải thiệt thân” (Tv 69:10).

Người Do-thái ấm ức lắm, cay cú lắm, nên họ hỏi vặn Đức Giêsu: “Ông lấy dấu lạ nào chứng tỏ cho chúng tôi thấy là ông có quyền làm như thế?”. Ngài thản nhiên đáp: “Các ông cứ phá huỷ Đền Thờ này đi; nội ba ngày, tôi sẽ xây dựng lại”. Họ hiểu gì nổi! Do đó, họ mới ngây ngô nói: “Đền Thờ này phải mất bốn mươi sáu năm mới xây xong, thế mà nội trong ba ngày ông xây lại được sao?”. Nếu chúng ta là người Do-thái lúc đó, chắc chắn chúng ta cũng gãi đầu, bứt tóc, mắt chữ O và miệng chữ A, rồi cũng chẳng hiểu mô tê gì ráo trọi. May thay, Thánh Gioan cho chúng ta biết: “Đền Thờ Đức Giêsu muốn nói ở đây là chính thân thể Ngài”.

Khi người Do-thái hỏi ngớ ngẩn như vậy, ngay cả các môn đệ cũng ngớ ra, chả hiểu Thầy mình nói gì. Mãi đến khi Chúa Giêsu từ cõi chết trỗi dậy, các môn đệ nhớ lại Ngài đã nói điều đó, họ mới thực sự tin vào Kinh Thánh và lời Sư Phụ đã nói.

Cuộc đời luôn nhiêu khê, kẻ thế này, người thế nọ, kẻ cố chấp, người phục thiện. Trong số những người bị đánh đuổi ra khỏi Đền Thờ, không phải ai cũng khó chịu, ghen ghét, mà có những người chợt “sáng mắt” và tâm phục khẩu phục. Thánh Gioan cho biết: “Trong lúc Đức Giêsu ở Giêrusalem vào dịp lễ Vượt Qua, có nhiều kẻ tin vào danh Ngài bởi đã chứng kiến các dấu lạ Ngài làm”. Nhưng Thánh Gioan cũng cho biết thêm: “Chính Đức Giêsu không tin họ, vì Ngài biết họ hết thảy, và không cần ai làm chứng về con người. Quả thật, chính Ngài biết có gì trong lòng con người”.

Tác giả Thánh Vịnh tâm niệm: “Lời Chúa là ngọn đèn soi cho con bước, là ánh sáng chỉ đường con đi” (Tv 119:105). Ước gì mỗi chúng ta cũng luôn biết tâm niệm như vậy trong suốt cuộc đời, nhất là trong Mùa Chay Thánh, và đặc biệt hơn là Mùa Chay này, vì không ai chắc mình còn được sống Mùa Chay năm tới nữa hay không.

Lạy Thiên Chúa, xin giúp chúng con biết phục thiện chứ đừng cố chấp, nhất là khi chúng con được Ngài sửa dạy. Xin giúp chúng con can đảm bảo vệ sự thật, dám đối mặt với những gì trái ngược với Thánh Luật. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng cứu độ chúng con. Amen.

Về mục lục

 

MÙA THANH LUYỆN ĐỨC TIN

Lm. Giuse Dương Hữu Tình

Nếu chúng ta để ý thì kể từ Chúa nhật thứ ba mùa chay, các bài Phúc Âm của ngày Chúa nhật đều có thể sử dụng bài Phúc Âm của Chúa nhật năm A. Lý do là vì ba Chúa nhật sau cùng của mùa chay được Giáo hội dùng làm điểm nhấn cho ba đề tài: Chúa Giêsu là Mạch Nước Trường Sinh, Chúa Giêsu là Ánh Sáng Thật và Chúa Giêsu là Sự Sống Lại. Bởi thế Chúa nhật hôm nay chúng ta có thể suy niệm Phúc Âm kể việc Chúa gặp gỡ thiếu phụ Sa-ma-ri ở bờ giếng Gia-cóp. Tuy nhiên, Giáo hội cũng cho chúng ta suy niệm một đề tài riêng của năm; năm B: Thanh tẩy Đền thờ.

Sự kiện Chúa Giêsu xua đuổi những người buôn bán ra khỏi Đền Thờ được cả bốn Phúc Âm ghi lại. Ta có thể suy niệm sự kiện này theo lời kể của thánh Mác-cô như thói quen được làm trong năm B. Thế nhưng Giáo hội đã chọn Phúc Âm của thánh Gioan để cho chúng ta suy niệm và chỉ có ngài ghi lại câu nói của Chúa một cách khác biệt: “Đừng biến nhà Cha tôi thành nơi buôn bán”. Các Phúc Âm Nhất Lãm đều nhắc đến chữ “sào huyệt của bọn cướp” (Mt 21,13; Mc 11,17; Lc 19,46) và chữ này giúp ta liên tưởng tới lời ngôn sứ Giê-rê-mi-a (Gr 7,11). Chắc hẳn khi không dùng ngôn ngữ của truyền thống Kinh Thánh như các Phúc Âm Nhất Lãm, thánh Gioan đã có ý nhấn tới chuyện buôn bán.

Đền Thờ và buôn bán được nhắc đến ở đây có gì liên quan tới nhau? Thưa: Có liên quan, vì người ta đã lẫn lộn giữa Đền Thờ và việc buôn bán. Thực ra việc buôn bán tự nó không phải là xấu, kể cả khi người ta làm việc đó ngay trong sân của Đền Thờ vì mục đích đề phục vụ Đền Thờ một cách vô vị lợi. Thế nhưng đó mới chỉ là lý thuyết, thực tế có lẽ không đơn giản như vậy. Buôn bán tức nhắm đến lợi nhuận, là sinh lời, là được thua, là vụ lợi, là vật chất. Đền Thờ hoàn toàn thuộc một lĩnh vực khác. Đền Thờ không thể trở thành một nơi người ta dựa vào đó để thu lợi nhuận, để kiếm trác, để mà được thua, để vụ lợi. Đền Thờ như chính lời Chúa Giêsu nói: “nhà Cha”. Đền Thờ là nhà của Thiên Chúa- Nhà Chúa. Nơi có những người con đến gặp Cha của mình, nơi tình Cha-con được thể hiện. Người Do Thái đã sử dụng sai mục đích của Đền Thờ, đã biến Đền Thờ, nơi lẽ ra con người chỉ có thể phục vụ ở đó như những người con trong gia đình thì lại thành nơi trục lợi, kinh doanh, thành một cái chợ, một trung tâm thương mại. Lần đầu tiên trong Phúc Âm, Chúa Giêsu lên tiếng xua đuổi những kẻ lạm dụng Đền Thờ, làm ô uế Đền Thờ, tục hóa Đền Thờ.

Sự kiện này khi được đọc lên ngày hôm nay, nó còn có giá trị nhắc nhở gì không? Liệu thời nay có còn ai đó đang âm thầm hoặc công khai dựa vào Đền Thờ (Nhà Thờ) để trục lợi, để kinh doanh, kiếm trác? Và người ta dễ có hàng trăm, hàng ngàn lý do, có khi rất đạo đức để biện minh cho việc buôn bán đó.

Phần tiếp theo của bài Phúc Âm, Chúa Giêsu chuyển hướng Đền Thờ vào chính thân thể Người: “Các ông cứ phá hủy Đền Thờ này đi; nội ba ngày, tôi sẽ xây dựng lại”. Và thánh Gioan giải thích: “Nhưng Đền Thờ Đức Giêsu muốn nói ở đây chính là thân thể Người”. Vấn đề lại bước sang một lãnh vực lớn hơn. Giờ đây không còn phải chỉ là Đền Thờ mà là chính Người- Vị Thiên Chúa làm người. Đền Thờ là nơi quy tụ, nơi gặp gỡ giữa Thiên Chúa và con người. Thân thể Đức Giêsu là chính Người không chỉ là nơi quy tụ, gặp gỡ mà còn là nguồn suối của ơn cứu độ, sự giải thoát và phục hồi. Các ông cứ phái hủy đi gợi cho chúng ta sự phá hủy đáng sợ của tội nguyên tổ. Tổ tông đá phá hủy rồi, một sự phá hủy ghê gớm tưởng chừng như không gì có thể phục hồi lại được. Vậy mà “nội trong ba ngày, tôi sẽ xây dựng lại”. Các môn đệ lúc đó nghe, họ đâu có hiểu được tại sao Chúa lại nói như thế. Chính thánh Gioan làm chứng rằng: “Vậy, khi Người từ cõi chết trỗi dậy, các môn đệ nhớ lại Người đã nói điều đó, họ tin vào Kinh Thánh và lời Đức Giêsu đã nói”.

Chúa Giêsu là Đền Thờ đích thực, Đền Thờ đem lại ơn cứu độ và sự giải thoát. Đền Thờ này cũng nhắc chúng ta vấn đề ban đầu, đó là vấn đề buôn bán. Chính Chúa Giêsu có đang bị con cái mình biến thành một đối tượng để thương mại không? Người chính là Đấng chúng ta tin yêu và phó thác hay chỉ là một đối tượng để chúng ta được một cái gì. Mùa chay quả là thời gian của thanh luyện, một mùa để thanh luyện đức tin. 

Về mục lục

 

ĐỀN THỜ CỦA THIÊN CHÚA

Lm. Giuse Nguyễn Hữu An

Phụng vụ Lời Chúa qua hai Chúa Nhật Mùa Chay cho thấy Đức Giêsu vừa là con người phải chịu cám dỗ trong sa mạc, vừa là Con Thiên Chúa nơi biến cố Hiển Dung trên núi Tabor.    

Phụng vụ Lời Chúa tuần 3 Mùa Chay trình bày Đức Giêsu là Đền Thờ của Thiên Chúa qua sự kiện thanh tẩy đền thờ Giêrusalem.

 

  1. Chúa Giêsu thánh tẩy đền thờ

Đối với Do thái giáo, Lễ Vượt Qua là một đại lễ, tưởng niệm cuộc vượt qua Biển Đỏ tiến về Đất Hứa. Lễ Vượt qua được tổ chức vào ngày 15 tháng Nissan, tức là tháng 4 dương lịch.

Mọi người trong đất nước Palestin đều về Giêrusalem dự lễ.Cả những người tản mác khắp thế giới không bao giờ quên tôn giáo, tổ tiên cũng về dự đại lễ quan trọng nhất này. Dầu sống ở xứ nào, người Do thái vẫn ước mơ và hy vọng được dự lễ Vượt Qua tại Giêrusalem ít nhất là một lần trong đời.Trong dịp này Chúa Giêsu cùng đi dự lễ Vượt qua với các môn đệ.

Thuế Đền Thờ là một sắc thuế mà mỗi người Do thái từ 9 tuổi trở lên đều phải đóng.Tiền thuế là ½ siếc-lơ, tương đương với 2 ngày công nhật.

Trong việc giao dịch thương mại, mọi loại tiền đều có giá trị tại Palestin. Nhưng tiền thuế Đền thờ phải nộp bằng đồng siếc-lơ Galilê hoặc siếc-lơ của Đền Thờ. Khách hành hương đến Đền Thờ phải đổi tiền siếc-lơ. Vì vậy trong sân Đền Thờ có nhiều người làm nghề đổi tiền.Tiền huê hồng khi đổi là ¼ ngày công cho 1đồng. Cứ 4 đồng siếc-lơ thì người đổi được lợi một ngày công. Do đó số tiền thuế Đền thờ và lợi tức đổi tiền thật là lớn.

Điều khiến Chúa Giêsu nổi giận là khách hành hương phải chịu những tệ nạn của bọn đổi tiền bóc lột với giá cắt cổ.Thật là bất công và càng tệ hơn nữa khi người ta nhân danh Tôn giáo để trục lợi.

Bên cạnh bọn đổi tiền còn có một số người bán bò, chiên, bồ câu để khách hành hương mua làm lễ vật toàn thiêu. Điều hết sức tự nhiên và tiện lợi là có thể mua đựơc các con vật ở sân Đền Thờ. Luật quy định các con vật làm của lễ phải lành lặn không tỳ vết. Có những chức sắc kiểm tra khám xét con vật. Mỗi lần khám xét phải trả 1/12 siếc-lơ, không được mua vật ở ngoài Đền thờ. Khốn nổi, mỗi con vật mua trong đền thờ đắt gấp 15 lần ở bên ngoài. Khách hành hương nghèo bị bốc lột trắng trợn khi muốn dâng lễ vật. Sự bất công này lại càng tệ hại thêm vì nó làm dưới danh nghĩa tôn giáo.

Chính vì những điều ấy đã làm Chúa Giêsu bừng bừng nổi giận. Chúa lấy dây thừng bện thành roi đánh đuổi tất cả bọn họ cùng với chiên bò ra khỏi đền thờ;còn tiền của những người đổi bạc,Người đổ tung ra,và lật nhào bàn ghế của họ.

Trong Phúc âm hiếm khi ta thấy Chúa Giêsu nổi giận. Ngài bình thản đón lấy nụ hôn phản bội của Giuđa; lặng lẽ trước những lời cáo gian buộc tội; xin Chúa Cha tha thứ cho những kẻ đóng đinh mình vì họ không biết việc họ làm. Chính Chúa Giêsu đã mời gọi chúng ta học lấy nơi Ngài bài học hiền lành và khiêm nhường. Vậy mà ở đây, Chúa đã nỗi giận đùng đùng,lật tung bàn ghế, lấy dây thừng làm roi xua đuổi tất cả.

Khung cảnh đền thờ phải là nơi yên tĩnh, thánh thiêng. Thế mà nay lại ồn ào huyên náo, mua bán đổi chác, tranh giành, cãi cọ, đôi co như là một cái chợ buôn bán sầm uất. “Đem tất cả những thứ này ra khỏi đây,đừng biến nhà Cha Ta thành nơi buôn bán” (Ga 2,16). “Nhà của Ta là nhà cầu nguyện,còn các ngươi làm thành hang trộm cướp” ( Mt 21,12-13).Chúa Giêsu thất vọng biết bao trong tiếng than thở ấy.”Nơi buôn bán“, “Hang trộm cướp“, Đền thờ nơi tôn nghiêm thờ phượng Đức Chúa, nay lại quá bất kính, quá bát nháo khiến Chúa Giêsu phải đau lòng. Lời ngôn sứ Giêrêmia quở trách dân Do thái xưa đã nên ứng nghiệm ( x. Gr 7,11).

Thế là Chúa Giêsu thực hiện một cuộc thanh tẩy Đền thờ vì Ngài yêu mến Đền thờ: “Vì nhiệt tâm lo việc Nhà Chúa, mà tôi đây sẽ phải thiệt thân” (Tv 69,10).Lòng nhiệt thành với Đền thờ sẽ dẫn Chúa Giêsu đến chỗ bị người đời bách hại (x. Ga 15,5).

 

  1. Tại sao Chúa Giêsu thanh tẩy đền thờ?

Chúa Giêsu thanh tẩy đền thờ vì nhà Thiên Chúa đã bị xúc phạm.

Trong sân đền thờ có thờ phượng mà không có lòng tôn kính.Thờ phượng mà không có lòng tôn kính là việc bất xứng.Đó là việc thờ phượng hình thức chiếu lệ.Trong sân Đền thờ người ta cãi vả về giá cả,tiếng ồn ào huyên náo tạo thành một cái chợ chứ không phải là Đền thờ.

Chúa Giêsu thanh tẩy đền thờ để chứng minh rằng việc dâng thú vật làm lễ tế không còn thích đáng nữa.

Các ngôn sứ đã loan báo: “Đức Chúa phán, ngần ấy hy lễ của các ngươi đối với Ta nào có nghĩa lý gì? Lễ toàn thiêu chiên cừu,mỡ bê mập, Ta chán ngấy.Máu chiên dê Ta chẳng thèm.” (Is 1,11). “Chúa chẳng ưa thích gì tế phẩm, con có thượng tiến lễ toàn thiêu, Ngài cũng không chấp nhận” ( Tv 50,16).

Thái độ thanh tẩy Đền thờ của Chúa Giêsu chứng tỏ Chúa đòi hỏi lòng thành kính.Lễ vật đẹp lòng Thiên Chúa là tấm lòng chân thành.

Chúa Giêsu thanh tẩy đền thờ  vì “Nhà Cha Ta là nhà cầu nguyện

Đền thờ là nơi Thánh,là chốn Thiên Chúa hiện diện tiếp nhận phụng tự của người dâng lễ và thông ban cho họ sự sống và các ân huệ của Người.

Các chức sắc Đền thờ,các con buôn người Do thái đã biến Đền thờ thành nơi huyên náo, nổi loạn. Tiếng bò rống, tiếng chiên kêu, tiếng rao hàng, lời qua tiếng lại mặc cả, cãi cọ mua bán làm cho khách hành hương không thể cầu nguyện được.

 

  1. Xậy dựng đền thờ tâm hồn.

Chúa Giêsu đã thanh tẩy Đền thờ Giêrusalem. Chúa muốn chúng ta thanh tẩy Đền thờ tâm hồn của mình.

Đền thờ tâm hồn không xây dựng bằng vật liệu cao cấp của các thứ kim loại, bằng những loại gỗ quý giá. Đền thờ tâm hồn được xây bằng các bí tích, các việc lành thánh thiện, những hy sinh, lòng yêu mến Thiên Chúa.

Trong Đức Kitô, chúng ta đã trở nên đền thờ sống động và đã được cung hiến ngày lãnh nhận phép Thánh Tẩy. Thánh Phaolô minh định: “Anh em là đền thờ của Thiên Chúa và Thánh Thần Thiên Chúa ngự trong đền thờ ấy”. Đó là một hồng ân cao cả mà Thiên Chúa dành cho mỗi tín hữu qua Đức Giêsu Kitô. Thiên Chúa yêu thích ngự nơi đền thờ tâm hồn chúng ta hơn là đền thờ bằng gỗ đá, dù là gỗ thơm đá quý. Bởi lẽ đền thờ bằng gỗ đá, dẫu có xinh đẹp và đồ sộ như đền thờ Latêranô đi chăng nữa thì một ngày kia, cũng sẽ tiêu tan. Không có đền thờ nào đẹp bằng đền thờ Giêrusalem. Một công trình nguy nga tráng lệ xây cất ròng rã 46 năm. Khi đi qua, các môn đệ tự hào chỉ cho Chúa Giêsu thấy sự huy hoàng của Đền thờ,nhưng Người lại nói rằng: sẽ có ngày không còn hòn đá nào trên hòn đá nào. Khi người Do thái chất vấn: Ông lấy quyền nào mà làm như vậy ? Chúa Giêsu bảo: cứ phá Đền thờ này đi,trong 3 ngày Ta sẽ xây dựng lại. Chúa ám chỉ đến cái chết và sự phục sinh của Người. Đền thờ ở đây chính là thân thể Đức Giêsu mà mỗi người Kitô hữu là một viên đá sống động xây dựng nên đền thờ ấy. Thân thể phục sinh của Chúa là đền thờ mới, nơi con người thờ phượng Thiên Chúa cách đích thực, trong tinh thần và trong chân lý. Chỉ có Thân thể Chúa Kitô và tâm hồn chúng ta mới là đền thờ vững bền.

Đền thờ đích thực, là chính thân thể Đức Giêsu Kitô (Ga 2,21). Chính nơi đền thờ này, Thiên Chúa đã thi thố tất cả quyền năng cứu độ nhân loại. Cũng chính nơi đền thờ này sự thờ phượng đích thực mới được dâng lên Thiên Chúa. Quả thế, Thánh Linh đã phục sinh thân thể Đức Giêsu. Chúa Cha đã đặt Người làm Trung gian duy nhất để chuyển cầu cho nhân loại (x. 2 Tm 2:5; Dt 9:15; 12:24). Tất cả mọi giá trị và ý nghĩa của mọi nhà thờ trên thế giới này đều phải bắt nguồn từ đền thờ này. Thật vậy, “không ai có thể đặt nền móng nào khác ngoài nền móng đã đặt sẵn là Đức Giêsu Kitô.” (1Cr 3,11). Máu và nước từ cạnh sườn Đức Giêsu tuôn chảy như giòng sông. “Sông này chảy đến đâu, thì ở đó có sự sống.” (Ed 47,9). Người được phúc đón nhận sự sống đó là Kitô hữu. Vì họ là “thân thể Đức Kitô.” (2 Cr 12, 27). Bởi đó, họ cũng là “Đền Thờ của Thiên Chúa.” (1 Cr 3,16).

Lạy Chúa Giêsu Kitô,

Chúa đã đuổi những người buôn bán ra khỏi đền thờ vì họ đã đem đền thờ biến thành nơi buôn bán, đổi chác;

Xin Chúa xua đuổi nhưng thói hư tật xấu ra khỏi tâm hồn chúng con, để tâm hồn chúng con xứng đáng là đền thờ sống động của Thiên Chúa Ba Ngôi ngự trị. Amen.

Về mục lục

 

PHÁ HỦY ĐỀN THỜ

Lm Giuse Hoàng Kim Toan

Mất bao nhiêu công, của và thời gian mới xây dựng được đền thờ. Thế mà Chúa lại bảo phá hủy đền thờ này đi, người Do Thái hẳn sẽ tức giận vì lời nói ấy của Chúa Giêsu. Bây giờ ai cũng hiểu đền thờ ấy chính là thân xác mang đầy vết nhơ tội lỗi, phá hủy đi để mang lấy thân xác mới trong Chúa Phục Sinh. Thân xác mới là Đền Thờ Thiên Chúa cư ngụ.

Sự trong sạch của thân xác.

Một thân xác khiết tinh là một mơ ước của các bậc tu trì trong các tôn giáo. Giữ cho thân xác khiết tinh để nhìn rõ sự vật, nhìn rõ vào thân phận con người luôn chịu sự dữ bủa vây. R. Tagore đã cảm nghiệm trong sâu xa của tâm thức: “Tôi sẽ luôn luôn giữ gìn tư tưởng lánh xa mọi điều giả dối, vì hiểu chính người là chân lý đã nhóm trong tâm trí tôi nguồn sáng lý trí.” (Lời Dâng, số 4). Sự thông tuệ trong chân lý đòi hỏi sự vượt bậc việc tiết chế trong thân xác, bởi vậy các bậc hiền triết xưa kia thường tìm nơi núi cao, vắng vẻ, tránh xa trần thế, ít lệ thuộc vào vật chất nhất để sống nhiệm nhặt, kiểm soát thân xác khỏi những u mê, mở rộng đường chân, thiện, mỹ. Lời Chúa trong tám mối phúc thật dạy: “phúc cho ai giữ tâm trí trong sạch, họ sẽ nhìn thấy Thiên Chúa” (Mt 5, 8). Mối phúc thật gắn liền sự khiết tinh thân xác với việc lãnh nhận chân lý. Chúa Giêsu nói phá đền thờ vật chất là nói đến con đường thanh luyện thân xác để nhìn ngắm Thiên Chúa trong Đền Thờ thân xác Phục sinh.

Niềm vui của Tin Mừng.

Thoát khỏi xiềng xích của một nền văn minh sự chết, con người mới thấy niềm vui được triển nở trong Tin Mừng. Gặp gỡ Thiên Chúa nhiều lần, nhiều cách, ở nhiều khúc quanh của cuộc đời, để thưa với Chúa: “ “Chúa ơi, con đã để mình bị lừa; con đã trốn tránh tình yêu của Chúa bằng muôn ngàn cách, nhưng một lần nữa con lại đến đây, để canh tân giao ước của con với Chúa. Con cần Chúa. Xin cứu con một lần nữa, Lạy Chúa, xin đưa con vào lại vòng tay cứu độ của Chúa một lần nữa” (Tông huấn Niềm vui của Tin Mừng, số 3). Nơi Thiên Chúa, con người mới đủ mạnh sức kiến tạo trần thế này một niềm vui sống thực sự. Trong cuốn Sadhna, Thực nghiệm tâm linh, R.Tagore viết: “Cha hỡi, hãy quét sạch mọi tội lỗi cho con, vì trong tội con đứng về phe hữu hạn”. Đứng về phía hữu hạn, chống lại tình yêu của cha, đó là kinh nghiệm về hậu quả của tội lỗi làm cuộc sống thêm buồn tẻ va bi ai. Lời cầu nguyện ấy cũng tựa như lời cầu xin: “xin Chúa phá hủy đền thờ này đi, để Chúa ban lại cho con ngôi Đền Thờ Chúa ngự”. Từ ấy, mới có thể yêu mến cuộc đời này như tặng phẩm tuyệt diệu của Thiên chúa ban cho nhân loại.

Phá hủy đền thờ “cái tôi”.

Hiên ngang, tràn đầy dũng lực ơn thiêng, bước vào giao chiến với sự dữ, lời mời gọi của Mùa Chay: “Được Chúa Thánh Thần đưa vào hoang địa” (Mt 4, 1) .

Con người thời nay được nhiều tiến bộ khoa học tạo cho nhiều tiện nghi, hưởng thụ, nhưng lại không thể tạo cho con người sống hạnh phúc. Để sống hạnh phúc, hạnh phúc ấy cần được kiến tạo tự nơi chính mình, chứ không từ vật chất, địa vị, quyền lực. Đức Đạt Lai Lạtt Ma chi sẻ kinh nghiệm của mình: “Thật cần thiết trong việc phát khởi thiện chí và thái độ tốt, càng nhiều càng tốt. Với thiện chí và thái độ tốt, hạnh phúc, ngắn hạn và dài hạn, cho chính ta và tha nhân sẽ hiện hữu.”

Với người Kitô hữu việc gặp gỡ Thiên Chúa thường xuyên là cần thiết để xây dựng tình bạn với Thiên Chúa, ra khỏi ích kỷ của mình: “Chỉ nhờ sự gặp gỡ này – hay sự gặp gỡ mới mẻ này – với tình yêu của Thiên Chúa, được triển nở thành một tình bạn phong phú, chúng ta được giải phóng khỏi sự chật hẹp và khép kín của mình. Chúng ta trở thành con người đầy đủ khi chúng ta trở thành hơn là con người, khi chúng ta để mình được Thiên Chúa đưa vượt qua chính mình để đạt tới sự thật đầy đủ nhất về hiện hữu của mình. Ở đây chúng ta tìm thấy nguồn mạch và cảm hứng cho mọi nỗ lực phúc âm hoá của chúng ta. Bởi nếu chúng ta đã nhận được tình yêu phục hồi ý nghĩa cho cuộc đời mình, làm sao chúng ta có thể không chia sẻ tình yêu ấy với người khác?” (Tông huấn: Niềm Vui Tin Mừng, số 8).

Bạn thân mến!

Ai cũng sợ phá hủy đền thờ vật chất, nơi mình đã dày công, tích góp, bon chen, dành dụm, mới xây lên được ngôi đền cho chính mình. Chúa bảo phải phá đi! Chỉ trong ba ngày Chúa ban cho lại ngôi Đền Thờ đích thật.

Xin cho chúng con dám liều lĩnh phá hủy cái tôi ích kỷ để sống cái chung phẩm vị con người, phá hủy lối sống hưởng thụ để sống chia sẻ hạnh phúc, phá hủy con người cũ để sống con người mới trong Chúa phục Sinh.

Về mục lục

 

THANH TẨY ĐỀN THỜ TÂM HỒN MÙA CHAY

Lm. Đan Vinh

I. HỌC LỜI CHÚA

1. TIN MỪNG: Ga 2,13-25
(13) Gần đến lễ Vượt Qua của người Do Thái, Đức Giê-su lên thành Giê-ru-sa-lem, (14) Người thấy trong Đền Thờ có những kẻ bán chiên, bò, bồ câu, và những người đang ngồi đổi tiền. (15) Người liền lấy dây làm roi mà xua đuổi tất cả bọn họ cùng với chiên bò ra khỏi Đền Thờ. Còn tiền của những người đổi bạc, Người đổ tung ra, và lật nhào bàn ghế của họ. (16) Người nói với những kẻ bán bồ câu: “Đem tất cả những thứ này ra khỏi đây, đừng biến nhà Cha Tôi thành nơi buôn bán”. (17) Các môn đệ của Người nhớ lại lời đã chép trong Kinh Thánh: “Vì nhiệt tâm lo việc nhà Chúa, mà tôi đây sẽ phải thiệt thân”. (18) Người Do Thái hỏi Đức Giê-su: “Ông lấy dấu lạ nào chứng tỏ cho chúng tôi thấy là ông có quyền làm như thế?” (19) Đức Giê-su đáp: “Các ông cứ phá hủy Đền Thờ này đi, nội ba ngày, tôi sẽ xây dựng lại” (20) Người Do Thái nói: “Đền Thờ này phải mất bốn mươi sáu năm mới xây xong, thế mà nội trong ba ngày ông xây lại được sao?” (21) Nhưng Đền Thờ Đức Giê-su muốn nói ở đây là chính thân thể Người. (22) Vậy, khi Người từ cõi chết trỗi dậy, các môn đệ nhớ lại Người đã nói điều đó. Họ tin vào Kinh Thánh và lời Đức Giê-su đã nói. (23) Trong lúc Đức Giê-su ở Giê-ru-sa-lem vào dịp lễ Vượt Qua, có nhiều kẻ tin vào danh Người bởi đã chứng kiến các dấu lạ Người làm. (24) Nhưng chính Đức Giê-su không tin họ, vì Người biết họ hết thảy (25) và không cần ai làm chứng về con người. Quả thật, chính Người biết có gì trong lòng con người.

2. Ý CHÍNH:
Với lòng nhiệt thành yêu mến Thiên Chúa, Đức Giê-su không thể chấp nhận được cảnh tượng bát nháo diễn ra nơi Đền Thờ của Chúa Cha. Người đã biểu lộ uy quyền của Con Thiên Chúa bằng việc dùng roi xua đuổi bọn con buôn cùng với tiền bạc, chiên bò, chim câu của họ… ra khỏi Đền Thờ. Người tẩy uế Đền Thờ của Chúa Cha và khẳng định rằng: Từ nay việc thờ phượng đẹp lòng Thiên Chúa sẽ phải được cử hành mãi mãi trong Đền Thờ Mới là thân xác Phục Sinh của Người và trong lòng các tín hữu, thay sự thờ phượng tạm thời trong Đền Thờ Giê-ru-sa-lem bằng gỗ đá.

3. CHÚ THÍCH:
– C 13-15: + Lễ Vượt Qua của dân Do Thái: Vào thời Đức Giê-su, lễ Vượt Qua là một trong ba đại lễ, buộc người Do Thái ở khắp nơi phải hành hương về Đền thánh Giê-ru-sa-lem để sát tế và ăn bữa tiệc chiên Vượt Qua, kỷ niệm biến cố Xuất Hành, trong đó Đức Chúa đã dùng Mô-sê giải phóng con cháu Gia-cóp là dân Do Thái khỏi ách nô lệ cho dân Ai Cập. + Đền Thờ: Đền Thờ là dấu chỉ Đức Chúa hiện diện giữa dân Người. Không kể Đền thờ tạm là Nhà Lều trong thời gian 40 năm dân Do Thái đi qua sa mạc, còn có ba Đền Thờ đã lần lượt được xây dựng tại Giê-ru-sa-lem là Đền Thờ Sa-lô-mon, Đền Thờ Sau Lưu Đầy và Đền Thờ thời vua Hê-rô-đê. + Có những kẻ bán chiên bò, bồ câu và những người đang ngồi đổi tiền: Tại sân lương dân, các Tư tế cho một số người vào bán chiên, bò và chim câu… để dân chúng dễ dàng mua dâng vào Đền Thờ làm lễ vật hiến tế (x. Ga 2,14 ; Lc 2,24). Cũng có cả những người ngồi đổi tiền từ đồng tiền của Rô-ma sang đồng tiền riêng của Đền Thờ. Lý do đổi tiền vì tiền Rô-ma lưu hành ngoài xã hội có đúc hình và ký hiệu của hoàng đế Xê-da được coi như vị thần linh (x. Lc 20, 24-25), nên đã bị cấm sử dụng trong Đền Thờ. Người Do Thái muốn đóng thuế tôn giáo hay góp tiền trùng tu Đền Thờ (x. Lc 21,1-2) thì phải đổi từ tiền Rô-ma thành tiền Đền Thờ tại bàn đổi tiền này, rồi mới được bỏ tiền Đền Thờ vào thùng quyên góp (x. Ga 2,14). + Người liền lấy dây làm roi mà xua đuổi tất cả…: Sự bất kính do bọn con buôn gây ra khiến Đức Giê-su rất đau lòng. Người nổi cơn thịnh nộ và dùng dây thừng cột thú vật vất lại đó đây, chắp lại thành roi, và dùng roi này đánh đuổi bọn con buôn ra khỏi Đền Thờ.
– C 16-19: + “Đừng biến nhà Cha tôi thành nơi buôn bán”: Nói câu này, Đức Giê-su đã gián tiếp nhận mình là Con Thiên Chúa ngang hàng với Thiên Chúa. “Nơi buôn bán” hay “hang trộm cướp” là kiểu nói diễn tả tình trạng bất kính ở trong Đền Thờ, một nơi tôn nghiêm dành riêng thờ phượng Đức Chúa. Thế là ứng nghiệm lời các ngôn sứ đã tuyên sấm để quở trách dân Do Thái (x. Gr 7,11). + “Vì nhiệt tâm lo việc nhà Chúa mà tôi đây sẽ phải thiệt thân”: “Sẽ phải thiệt thân” nghĩa là “sẽ phải chết”. Như vậy ý nghĩa lời Thánh Vịnh 69,10 như sau: Lòng nhiệt thành với Đền Thờ sẽ dẫn Đức Giê-su đến chỗ Người sẽ bị người đời bách hại (x. Ga 15,5). + Người Do Thái hỏi Đức Giê-su: “Ông lấy dấu lạ nào chứng tỏ cho chúng tôi thấy là ông có quyền làm như thế?”: “Người Do Thái” trong câu này ám chỉ các đầu mục trong Đền Thờ là các Tư tế và thầy Lê-vi phục vụ trong Đền Thờ. Họ bực tức khi thấy Đức Giê-su đuổi bọn con buôn ra khỏi Đền Thờ đang khi chính họ lại cấp phép. Do đó họ hạch hỏi Đức Giê-su dựa vào dấu lạ nào để chứng minh mình có quyền làm như thế. Trước đây họ cũng nhiều lần đòi Đức Giê-su chứng minh Người được Thiên Chúa sai đến, bằng cách hãy làm phép lạ cho họ thấy mà tin (x. Mt 12,38 ; Mc 8,11 ; Lc 11,16). + “Các ông cứ phá Đền Thờ này đi, nội trong ba ngày Tôi sẽ xây dựng lại”: Ở đây, Đức Giê-su cho họ một phép lạ làm chứng Người được Thiên Chúa sai đến, là phép lạ Người sẽ sống lại nội trong ba ngày sau khi chết. Tuy nhiên Đức Giê-su sử dụng kiểu nói dụ ngôn mà các ngôn sứ hay dùng là gọi thân thể của mình là Đền Thờ. Câu này có nghĩa là: Dù thân xác Người có bị giết chết thì cũng chỉ nội trong ba ngày là Người sẽ sống lại.
– C 20-22: + Phải mất bốn mươi sáu năm mới xây xong: Do các đầu mục Do Thái đã hiểu lời Đức Giê-su theo nghĩa đen nên đã nói đến thời gian xây dựng Đền Thờ vật chất phải mất 46 năm (Khởi công năm 20 trước Công Nguyên và đến năm 26 sau Công nguyên mới tạm hoàn thành những công trình chính), đang khi ý Đức Giê-su lại muốn nói Đền Thờ là Thân Thể của Người. Sau này khi Thượng Hội Đồng Do Thái xét xử Đức Giê-su dưới quyền chủ tọa của Thượng Tế Cai-pha, có hai kẻ đã đứng ra cáo gian Người rằng: “Tên này đã nói: Tôi có thể phá Đền Thờ Thiên Chúa và nội trong ba ngày sẽ xây cất lại” (Mt 26,61). Các đầu mục còn nhắc lại lời tố cáo này khi lăng nhục Đức Giê-su trên thập giá (x. Mt 27,40). + Nhưng Đền Thờ Đức Giê-su muốn nói ở đây là chính Thân Thể Người: Thân Thể Đức Giê-su phục sinh là nơi Thiên Chúa hiện diện và tỏ mình ra cho loài người (x. Ga 1,14). Thân thể ấy là Đền Thờ Mới, nơi thờ phượng Thiên Chúa trong Thần khí và Sự thật (x. Ga 4,23-24). + Khi Người từ cõi chết trỗi dậy, các môn đệ nhớ lại Người đã nói điều đó: Chỉ dưới ánh sáng Phục Sinh kèm theo được ơn Thánh Thần tác động, các môn đệ mới hiểu chính xác về các lời nói việc làm của Đức Giê-su khi còn sống (x. Ga 12,16; 14,26).
– C 23-25: + Nhiều kẻ tin vào danh Người, nhưng chính Đức Giê-su lại không tin họ: Phép lạ chỉ kích thích tính tò mò làm cho người ta đến xem để hiểu biết thực hư ra sao, nhưng đức tin sở dĩ có được là bởi tai nghe (x. Rm 10,17) chứ không do mắt thấy (x Ga 20,29). Một số khá đông dân chúng đã tin Đức Giê-su vì thấy các phép lạ Người làm (x. Ga 12,17-18). Nhưng đức tin dựa trên mắt thấy là thứ đức tin bất toàn và không bền vững. Do đó Đức Giê-su không tín nhiệm hạng tín hữu này. Thực vậy, trong số đám đông dân chúng đòi kết án tử hình thập giá cho Chúa trước tòa Phi-la-tô, chắc cũng không thiếu những kẻ đã từng tung hô khi đón rước Người vào Thành trước đó mấy ngày (x. Lc 19,37-38; Ga 12,12-15). + Đàng khác, phép lạ không đương nhiên dẫn đến đức tin: Các biệt phái và Kinh sư đã chứng kiến nhiều phép lạ Người làm, thế mà họ đâu có tin Người, trái lại còn đòi quan Phi-la-tô kết án tử hình thập giá cho Người (x. Ga 11,45-53). Ngòai ra, họ còn xuyên tạc phép lạ trừ quỉ của Đức Giê-su như sau: “Ông ta nhờ tướng quỉ mà trừ quỉ” (Mc 3,22). + Người biết họ hết thảy: Đức Giê-su biết rõ ý đồ của dân chúng theo Người là do vụ lợi, nên đã nói với họ rằng: “Các ông đi tìm tôi không phải vì các ông đã thấy dấu lạ, nhưng vì các ông đã được ăn bánh no nê” (Ga 6,26). Người đòi bệnh nhân phải có đức tin là điều kiện để Người làm phép lạ chữa bệnh cho họ (x Mc 5,34). Người khen đức tin mạnh mẽ của người đàn bà xứ Ca-na-an trước khi chính thức chữa bệnh cho con gái bà (x Mt 15,28). Người đã không làm phép lạ ở Na-da-rét do dân làng không tin Người là Đấng Thiên Sai (x Mt 13,58).

4. CÂU HỎI: 1) Lễ Vượt Qua là đại lễ kỷ niệm biến cố nào trong lịch sử dân Ít-ra-en? 2) Đền thờ là gì? Trong lịch sử có mấy Đền thờ đã được xây dựng tại Giê-ru-sa-lem? Đền thờ thời Đức Giê-su là Đền Thờ thứ mấy? 3) Tại sao trong Đền thờ Giê-ru-sa-lem lại có cảnh buôn bán chiên bò, bồ câu và đổi tiền? 4) Đức Giê-su đã có thái độ nào trước hiện tượng bát nháo bất kính nói trên? 5) Đức Giê-su đã trả lời thế nào khi người Do thái hạch hỏi người về việc xua đuổi con buôn ra khỏi Đền thờ? 6) So sánh câu nói của Đức Giê-su về việc phá hủy Đền thờ trong Tin Mừng hôm nay với lời hai nhân chứng cáo gian Người trước tòa Thượng tế Cai-pha khác nhau thế nào? Họ còn nhắc lại điều cáo gian này vào lúc nào? 7) Thực ra Đền thờ Đức Giê-su nói tới ở đây ám chỉ điều gì? 8) Đức tin chân chính là do mắt thấy hay bởi tai nghe? Phép lạ có đương nhiên khiến kẻ vô tín tin Chúa không? Tại sao? 9) Đức Giê-su làm các phép lạ nhằm mục đích gì? Người đòi bệnh nhân điều kiện gì trước khi chữa lành cho họ?

II.SỐNG LỜI CHÚA

1. LỜI CHÚA: “Đem tất cả những thứ này ra khỏi đây. đừng biến nhà Cha Tôi thành nơi buôn bán” (Ga 2,16):

2. CÂU CHUYỆN:

1) TIẾNG CHIM HÓT TRONG BỤI MẬN GAI.
Thỉnh thoảng đài truyền hình VN lại chiếu lại bộ phim: “Tiếng chim hót trong bụi mận gai” mà tác giả là một nữ văn sĩ người Úc thuộc đạo Tin Lành. Khi viết cuốn tiểu thuyết này, bà đã đứng trên quan điểm của đạo Tin Lành để phê phán luật độc thân của hàng giáo sĩ Công Giáo. Tuy nhiên, câu chuyện này cũng là cơ hội để chúng ta suy nghĩ về sức mạnh tiêu cực của đồng tiền đã tác động không những trên cuộc đời của một linh mục mà còn ảnh hưởng lớn lao đến uy tín của Hội Thánh nữa.
Câu chuyện về một linh mục là Cha RÁP (Ralph):
RÁP là một linh mục trẻ nhiều tài năng nhưng cũng đầy tham vọng. Vị linh mục này có nhiều ưu điểm, có sức cuốn hút mạnh mẽ nhiều người đến với mình, nhưng đồng thời ông cũng muốn được nổi danh và có lòng ham mê tiền bạc vật chất. Trong số các người mến mộ cha Ráp, có một bà già quí phái giàu có, bà quí mến Cha cách đặc biệt nhưng tình cảm của bà đã không được cha đáp lại, nên từ tình yêu đã biến thành thù hận. Tuy nhiên, thay vì trả thù theo kiểu thường tình, bà này đã cố tình gài bẫy để bôi đen cuộc đời vị linh mục trẻ bằng cách thức như sau: Trước khi chết, bà đã làm một bản di chúc dâng cúng toàn bộ tài sản kếch sù của bà cho Hội Thánh Công Giáo, với điều kiện là Hội Thánh phải bổ nhiệm Cha Ráp trực tiếp quản lý số tài sản đó. Cha Ráp đã dần dần được bề trên cất nhắc lên địa vị cao trong Hội Thánh, nhưng đồng thời những đồng tiền mà Cha quản lý kia cũng biến đổi lòng đạo đức của Cha ngày một xuống cấp và cuối cùng cha đã sa ngã trong vòng tay của một thiếu nữ xinh đẹp tên là Mê-ghi. Chính đồng tiền đã làm cho Cha Ráp phản bội lại lời thề hứa “sống độc thân vì Nước Trời” mà cha đã khấn hứa khi lãnh tác vụ linh mục.

2) PHẢI ĐỌC KINH DỰ LỄ THẾ NÀO CHO ĐẸP LÒNG CHÚA?
Có một người nằm mơ, thấy mình được một thiên thần dẫn đi quan sát sinh hoạt tại một nhà thờ vào ngày Chúa Nhật. Tại đó, khi dự lễ, ông thấy nhạc công đang say mê đánh đàn phong cầm nhưng ông lại không nghe thấy có tiếng đàn nào phát ra. Ca đoàn và cộng đoàn cũng ca hát và thưa kinh trong thánh lễ, nhưng ông cũng không nghe thấy một lời hát hay câu kinh nào. Rồi khi linh mục chủ tế rao giảng Tin Mừng, tuy môi linh mục có mấp máy nói, nhưng vẫn không phát ra được lời giảng nào. Ông ta rất ngạc nhiên quay sang hỏi thiên thần lý do tại sao không nghe được âm thanh, thì thiên thần trả lời như sau: “Sở dĩ ông không nghe thấy âm thanh, vì đã không có tiếng đàn hát hay lời giảng nào thực sự phát ra cả. Những người dự lễ trong nhà thờ nhưng tâm trí lại đang nghĩ đến chuyện khác và ca viên thì không quan tâm đến lời mình hát. Họ là những người chỉ tôn thờ Thiên Chúa ngoài môi ngoài miệng, còn lòng họ thì ở xa Chuá!
Đôi khi chúng ta cũng đến với Chúa chỉ bằng lễ nghi bề ngoài mà thiếu tâm tình mến Chúa trong tâm hồn. Ðó chính là lối thờ phượng máy móc, vụ hình thức của những người biệt phái và kinh sư Do thái ngày xưa, cũng như của nhiều người tín hữu hôm nay. Họ chăm chỉ đọc kinh dự lễ nhưng chỉ làm theo thói quen và để khỏi bị mắc tội, mà không kèm tâm tình mến Chúa khi cầu nguyện dâng lễ.

3. SUY NIỆM:
Mùa Chay là thời gian thuận tiện để đổi mới đời sống đạo đức của chúng ta. Hôm nay Hội Thánh chọn bài Tin Mừng đề cập đến việc Đức Giê-su biểu lộ uy quyền, khi dùng giây thừng làm roi, mà xua đuổi bọn con buôn cùng với bàn đổi tiền, chiên bò và chim câu của chúng ra khỏi Đền Thờ Giê-ru-sa-lem.

1) Cuộc thanh tẩy Đền Thờ của Đức Giê-su:
Từ ngày ra giảng đạo, dù bị thân nhân ở làng Na-da-rét đến bắt phải trở về nhà vì cho rằng: “Người đã mất trí” (Mc 3,21); Các kinh sư Do thái thì nghĩ thầm: “Người này ăn nói lộng ngôn” (x Mt 9,3); Dân chúng lại bảo nhau: “Ông ta bị quỷ ám” (x Ga 7,20); Còn người Pha-ri-sêu thì quả quyết: “Ông này dựa thế quỷ vương mà trừ quỷ” (Mt 9,34)… thế nhưng trước những hoàn cảnh ấy, Đức Giê-su vẫn luôn bình thản. Rồi trong cuộc khổ nạn, khi bị các đầu mục và dân chúng Do thái chế nhạo đủ điều, Đức Giê-su vẫn nín nhịn không đáp lại. Khi bị quân lính hè nhau đóng đanh chân tay vào thập giá và bị treo trên cây gỗ giữa hai tên trộm cướp, nhưng Người vẫn không oán hận hay trách móc mà còn cầu xin Chúa Cha cho họ: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” (Lc 23,34)… Tất cả là do Đức Giê-su có lòng “hiền hậu và khiêm nhường” (Mt 11,29), như ngôn sứ I-sai-a đã diễn tả: “Cây lau bị giập, Người không đành bẻ gãy. Tim đèn leo lét, chẳng nỡ tắt đi” (Mt 12,20; Í 42,1-4)… Nhưng tại sao Đức Giê-su lại tỏ ra giận dữ như Tin Mừng Gio-an thuật lại: “Người thấy trong Đền Thờ có những kẻ bán chiên, bò, bồ câu, và những người đang ngồi đổi tiền. Người liền lấy dây làm roi mà xua đuổi tất cả bọn họ cùng với chiên bò ra khỏi Đền Thờ. Còn tiền của những người đổi bạc, Người đổ tung ra, và lật nhào bàn ghế của họ. Người nói với những kẻ bán bồ câu: “Đem tất cả những thứ này ra khỏi đây, đừng biến nhà Cha Tôi thành nơi buôn bán” (Ga 2,14-16).
Hành động xua đuổi bọn con buôn ra khỏi Đền Thờ của Đức Giê-su cho thấy: Việc lạm dụng Đền Thờ để tìm tư lợi là làm mất sự trang nghiêm của nơi thờ phượng và làm ô uế Đền Thờ,… Đó là một trọng tội cần phải được cấp thời chấn chỉnh. Đức Giê-su đòi người ta trả lại chức năng thực sự của Đền thờ khi nói: “Đừng biến nhà Cha Tôi thành nơi buôn bán” (Ga 2,16b). Qua hành động này, Đức Giê-su cũng gián tiếp bác bỏ lối thờ phượng Thiên Chúa hình thức bề ngoài, đúng như ngôn sứ I-sai-a đã tuyên sấm lời Đức Chúa quở trách dân Do thái: “Dân này tôn kính Ta bằng môi bằng miệng, còn lòng chúng thì lại xa Ta” (Mc 76b; Is 29,13).
Đức Giê-su cũng muốn các Nhà thờ hôm nay phải thật sự là nơi thờ phượng Thiên Chúa trong “thần khí và sự thật” (x Ga 4,24). Người muốn nhà thờ phải là nơi để con người gặp gỡ Thiên Chúa. Tuy nhiên, nhìn vào các nhà thờ hiện nay, chúng ta thấy nhiều khi Nhà thờ đã đưa các sinh hoạt vui chơi văn nghệ như Tết Trung Thu trình diễn trong cung thánh, làm mất đi bầu khí trang nghiêm lẽ ra phải có. Nên biết rằng: Khi ra giảng đạo, Đức Giê-su muốn môn đệ cầu nguyện trong bầu khí thinh lặng, như Người đã vào nơi hoang vắng ngay từ sáng sớm để cầu nguyện kết hiệp với Chúa Cha (x Mc 1,35).

2) Thân xác chúng ta cũng là Đền Thờ của Chúa Thánh Thần:
– Để trả lời những kẻ chất vấn lấy quyền nào để ra tay xua đuổi bọn con buôn ra khỏi Đền Thờ, Đức Giê-su đã trả lời như sau: “Các ông cứ phá hủy Đền thờ này đi, nội ba ngày Tôi sẽ xây dựng lại” (Ga 2,19). Qua đó, Người ám chỉ Người chính là Đấng Thiên Sai và thân thể của Người giống như Đền Thờ, sẽ bị tàn phá do người đời, nhưng đến ngày thứ ba sẽ từ cõi chết trỗi dậy.
– Ngoài ra thân xác mỗi người chúng ta cũng là Đền Thờ của Thiên Chúa như thánh Phao-lô dạy: “Nào anh em chẳng biết rằng anh em là Đền Thờ của Thiên Chúa và Thánh Thần Thiên Chúa ngự trong anh em sao? (I Cor 3,16.19). Do đó, chúng ta phải tôn trọng Đền Thờ của Chúa Ba Ngôi là thân xác chúng ta như lời Chúa Giê-su: “Ai yêu mến Thầy và tuân giữ lời Thầy, thì Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy và Chúng Ta (tức Ba Ngôi Thiên Chúa) sẽ đến ngự trong người ấy” (Ga 14, 23).

3) Hình phạt dành cho những kẻ làm ô uế Đền Thờ:
Tin Mừng hôm nay cho thấy bọn con buôn đã làm ô uế Đền Thờ khiến Đức Giê-su nổi giận và ra tay tẩy uế xua đuổi chúng. Cũng vậy, những ai làm cho Đền Thờ thân xác mình và Đền Thờ là anh em khác ra ô uế thì Đức Giê-su lại càng đau lòng như Người đã lên án những kẻ xúi giục phạm tội: “Khốn cho kẻ làm cớ cho người ta vấp ngã. Thà buộc cối đá lớn vào cổ nó và xô xuống biển, còn lợi cho nó hơn là để nó làm cớ cho một trong những kẻ bé nhỏ này vấp ngã” (Lc 17,1b-2). Thánh Phao-lô cũng quả quyết về hình phạt dành cho những kẻ này: “Ai phá hủy Đền Thờ Thiên Chúa, thì Thiên Chúa sẽ hủy diệt kẻ ấy. Vì Đền Thờ Thiên Chúa là nơi thánh, và Đền Thờ ấy chính là anh em” (I Cr 3,17).

4) Nên tập nhân đức hiền lành và khiêm nhường của Chúa Giê-su cách nào?:
– Lời Chúa hôm nay mời gọi mỗi tín hữu chúng ta hãy năng tự kiểm điểm để tìm ra những điều làm cho Đền Thờ tâm hồn mình ra ô uế, rồi quyết tâm tu sửa. Nguyên nhân làm cho người ta ra ô uế là do lòng của mình: “Vì tự lòng phát xuất những ý định gian tà, những tội giết người, ngoại tình, tà dâm, trộm cắp, làm chứng gian và vu khống. Đó mới là những cái làm cho con người ra ô uế” (Mt 15,19-20).
– Hơn nữa, chúng ta phải tôn trọng thân xác mình là Đền Thờ của Thiên Chúa. Trong Mừa Chay này, cần tập luyện nhân đức. Trước hết sẽ tập hai nhân đức là hiền lành và khiêm nhường nên giống Đức Giê-su như sau: “ Hãy học với Tôi, vì Tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường” (Mt 11,29) :
+ Tập nhân đức hiền lành bằng sự nhẫn nhịn chịu đựng tha nhân: Khi nghe kẻ khác nói xấu mình, chúng ta đừng vội phản ứng đi tìm gặp người nói xấu mình vì dễ sinh ra xung đột, nhưng hãy dâng lên Chúa một lời nguyện tắt xin Chúa ban ơn nhẫn nhịn chịu đựng. Tiếp đến phải xét mình và tu sửa nếu thực sự có lỗi.
+ Tập khiêm nhường từ trong suy nghĩ đến lời nói và việc làm để chống lại thói xấu tự ái cao và kiêu ngạo tự mãn. Cần tập xét đoán ý tốt cho người khác. Tâp khen ngợi khích lệ hơn là la mắng. Tập đi bước trước để chào hỏi, và mau mắn phục vụ các người bệnh liệt giường. Năng đến thăm nhà nhau để gây tình thân thiện giữa cộng đoàn với nhau.
Nhờ đó Mùa Chay sẽ trở thành cơ hội thuận lợi giúp chúng ta nên tốt hơn như lời Chúa Giê-su mời gọi: “Vậy anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện” (x Mt 5,48).

4. THẢO LUẬN:

1) Bạn sẽ làm gì để học tập nhân đức hiền lành và khiêm nhương của Chúa Giê-su?

2) Giả như được tin Đức Giê-su sắp đến thăm viếng nhà bạn, thì bạn sẽ làm gì để thanh tẩy tâm hồn đón rước Chúa?

5. LỜI CẦU:
LẠY CHÚA GIÊ-SU. Nếu Chúa sống trong thời đại của chúng con hôm nay, chắc hẳn Chúa cũng phải ra tay tẩy uế Nhà Thờ, khi nhiều ngôi Thánh Đường đã bị người ta coi thường. Ngoài ra thân xác chúng con cũng chính là Đền Thờ của Chúa Thánh Thần, thế mà nhiều lần chúng con cũng làm cho ra ô uế khi suy nghĩ, nói năng và hành động theo thói thế gian, chiều theo các đam mê xác thịt để phạm tội, thay vì lẽ ra phải luôn bỏ ý riêng để làm theo ý Chúa. Trong những ngày Mùa Chay này, xin giúp chúng con thanh tẩy tâm hồn nhờ siêng năng đến nhà thờ dâng lễ, tích cực tham dự các buổi tĩnh tâm, làm các việc hãm mình đền tội, quyết tâm đổi mới đời sống để ngày một nên con thảo của Chúa Cha, và ăn ở hòa thuận để nên anh chị em của mọi người và là môn đệ thực sự của Chúa.
X) HIỆP CÙNG MẸ MA-RI-A.- Đ) XIN CHÚA NHẬM LỜI CHÚNG CON.