Buồn nhất là khi ‘ngày mai’ không bao giờ đến nữa. Như một người bạn ta hẹn ‘ngày mai cà phê nhé’ để rồi chiều nay nghe tin bạn tai nạn sau nhiều cái ngày mai ta quên mất lời hẹn đó.
Ngày mai. Chúng ta có bao nhiêu cái ngày mai như thế từ hôm qua và mãi mãi không bao giờ được thực hiện?
Ngày mai, hồi nhỏ ta hay nói cùng nhau, tớ sẽ là XYZ, là ABC… Nhưng hôm nay, đã bao nhiêu cái ngày mai rồi mà ta vẫn chưa làm được? Ta đã quên đi bao ước muốn trong đời mình?
Ngày mai, ta hay hẹn hò với chính mình như thế, về một ấp ủ, muốn mong. Nhưng đã bao nhiêu cái ngày mai như thế được thành hình?
Ngày mai, ta cũng hay hẹn hò cùng chúng bạn về những dự định cùng nhau. Nhưng công việc cuốn đi với cơm áo gạo tiền mà ta lần lữa mãi!
Ngày mai. Tựa hồ như có biết bao những cái ngày mai thật dễ thực hiện nhưng rồi nó lại trôi tuột đi, như viên bi ve lấp lánh lăn sâu vào đáy tủ bộn bề.
Tôi cũng có nhiều cái ngày mai đã biến mất như thế. Khi quay lại nhìn hôm qua. Lục trong cuốn sổ tay của đời mình với xiết bao dự định hồi ấy. Nhưng buồn nhất không phải là những dự định bất thành. Buồn nhất là khi “ngày mai” không bao giờ đến nữa. Như một người bạn ta hẹn “ngày mai cà phê nhé” để rồi chiều nay nghe tin bạn tai nạn sau nhiều cái ngày mai ta quên mất lời hẹn đó.
Như những đứa trẻ lớn lên nhanh quá đến độ lời hẹn ngày mai cho con đi công viên chơi đu quay đã không còn phù hợp. Như vợ chồng hẹn ngày mai đưa nhau đi ăn ở đó ở kia nhưng rồi chớp tắt cuộc đời, hôn nhân làm gãy đổ cây cầu tới ngày mai ấy. Là ta vô tâm hay là duyên số nó thế cũng như nhau cả thôi. Ai có thể chờ ta đến một vạn tám ngàn cái ngày mai biến mất như thế hả ta ơi?
Như cha mẹ lỡ hẹn ngày mai rồi con sóng trưởng thành cuốn phăng ta đi đến khi thảng thốt mới nhận ra tóc cha bạc trắng, mắt mẹ mờ đi rồi!
Những cái ngày mai biến mất đi như thế mới thật sự là đáng buồn. Thật sự là đáng tiếc, mà không, là đáng trách!
Chúng ta sống phần đông đều hướng đến ngày mai theo cách của mình. Vài người không tới được ngày mai theo cách họ muốn. Vài người thậm chí còn dừng lại mãi mãi ở hôm nay. Vài người sống mãi với hôm qua quên cả hôm nay và không bao giờ nghĩ đến ngày mai. Là thế nào cũng vậy: Ngày mai trời lại sáng nhưng ngày mai có khi vẫn cứ là âm u, tù mù. Ngày mai ta sẽ làm điều này hay điều nọ nhưng sao không làm ngay hôm nay nếu như hôm nay ta có thể làm?
Ước mơ có thể dành cho ngày mai nhưng nó phải được bắt đầu từ hôm nay. Nếu không nó sẽ biến mất mãi mãi. Nhưng yêu thương thì không thể để ngày mai được bởi cuộc sống đầy bất tường. Yêu thương thì hãy làm ngay hôm nay. Năm tháng rộng dài chi cho cam mà cứ lần lữa nhau lòng yêu ấy?
Năm tháng thì cứ trôi mải miết một chiều. Không có vé mà quay lại đâu. Hôm qua mới thứ hai mà hôm nay đã lại sắp cuối tuần. Hôm qua mới chào mùa thu hôm nay đã sắp lập đông. Hôm qua mới chào 2015 mà hôm nay đã sắp tạm biệt 2015. Hôm qua có lời hẹn mà hôm nay đã không thấy mặt người. Bệnh tật – tai nạn… cứ rình rập quanh đây, bao nhiêu cái ngày mai không bao giờ tới nữa?
Tôi không biết có bao nhiêu người như tôi, vẫn luôn tự ám thị mình về những bất trắc của ngày mai để phải thực hiện nó ngay hôm nay? Ừ, nếu hôm nay có thể làm, sao phải đợi đến ngày mai?
Hoàng Anh Tú