Bác là Giêsu?

72

Cách đây ít năm, nhóm thương gia nọ ở Milwaukee đi dự một cuộc hội nghị bán hàng tại Chicago. Trước khi đi, họ hứa chắc với các bà vợ rằng họ sẽ về nhà kịp giờ cơm tối. Nhưng rồi, cuộc hội nghị kéo dài và kết thúc trễ hơn dự kiến. Họ vội vã phóng tới nhà ga, vé tàu cầm sẵn trên tay. Khi đi nhanh qua lối vào, một người trong họ vô tình tông vào một quầy trái cây, làm những trái táo đổ nhào, tung tóe. xin đừng xa nhau nữa

Tất cả họ bỏ đi thẳng, phóng lên tàu, dù trong lòng hơi áy náy, xấu hổ.

Tất cả, chỉ trừ một người! Người ấy đứng lại, xót xa nhìn cậu bé khổ chủ của quầy trái cây đã đổ xòa trên khắp lối đi. Ông quay ra vẫy tay chào tạm biệt các đồng nghiệp của mình, rồi lui lại chỗ cậu bé. Đó là một cậu bé 10 tuổi, với đôi mắt mù!

Người đàn ông ngồi xuống, lom khom thu lượm lại những quả táo lăn lóc. Một số quả bị trầy sướt, tím bầm. Ông móc ví, nói với cậu bé:

“Cháu cầm lấy 10 đô la này, để bù lại phần thiệt hại mà chúng tôi đã gây ra cho cháu. Thành thật xin lỗi cháu!”

Cậu bé có vẻ bị bất ngờ, lúng ta lúng túng. Khi người đàn ông quay lưng bước đi, ông nghe tiếng cậu bé vọng theo mình:

“Thưa bác, bác là Giêsu phải không ạ?”

(W.J. Bausch)