Bà già và củ hành

55

BÀ GIÀ VÀ CỦ HÀNH

Bà già ấy rất ác đức và đanh đá. Cả đời bà chẳng có một hành động nào tốt lành. Bà chết, quỉ đến lôi bà đi và quăng bà xuống biển lửa cháy phừng phừng. Thiên thần bản mệnh của bà đứng lặng nhìn, xót xa, buồn thiu. Cuối cùng, nảy ra một ý, thiên thần tức tốc bay về yết kiến Chúa và thưa:

“Lạy Chúa, con sẽ không bao giờ hạnh phúc được nữa vì con đã đánh mất người phụ nữ mà Chúa đã ủy thác cho con. Chẳng lẽ không còn cách nào cứu bà ấy được hay sao, hả Chúa?”

Chúa trả lời:

“Nếu ngươi tìm ra được dù chỉ một việc lành nhỏ nhoi mà bà ấy đã làm lúc sinh thời, thì Ta sẽ cứu bà ấy.”

Thiên thần liền lật lại tất cả các sổ sách ghi lại cuộc sống của bà già, và đây là điều tốt lành duy nhất của bà mà Thiên Thần kiếm được: Cách đây lâu lắm rồi, có lần bà đã nhổ một củ hành trong vườn mình, ném cho một phụ nữ ăn mày rách rưới để tống khứ chị ấy như tống một của nợ rầy rà. Thiên thần trở lại gặp Chúa và báo cáo về điều mình tìm thấy được.

Chúa nói:

“Đúng là một hành động không tốt bao nhiêu. Nhưng dù sao đi nữa, ngươi cứ dùng chính củ

hành đó thòng xuống cho bà ta bám vào và kéo bà ta lên khỏi biển lửa.”

Thiên thần làm theo lời Chúa bảo, thòng củ hành xuống cho bà già và kêu lên:

“Này bà già ơi, hãy bám vào đây để tôi kéo bà lên!”

Bà già nhanh nhẩu chụp lấy củ hành và thiên thần bắt đầu kéo bà lên khỏi biển lửa. Nhưng ngay lập tức, những người khác trông thấy, ào tới nắm lấy chân bà để được kéo lên theo. Bà đạp mạnh, vừa hất văng những người kia ra, vừa hét lớn:

“Tôi được kéo lên chứ không phải các người. Đó là củ hành của tôi chứ không phải của các người!”

Vừa khi bà nói hết câu, củ hành đứt làm đôi, bà lại rơi tõm xuống biển lửa. Thiên thần đành lắc đầu, bỏ đi. Chẳng còn cách nào khác!

(Dostojewski)