Vượt trên những ngăn cản khuyên lơi của gia đình và bạn bè, vượt qua quãng đường dài tít tắp, và đôi khi vượt trên cả sự chênh lệch tuổi tác hay khác biệt về “môn đăng hộ đối”, nhiều người trẻ ngày nay cảm thấy rằng tình yêu là tất cả, và mọi thứ không phải là vấn đề miễn là họ yêu nhau. Tuy nhiên, khi đam mê cháy bỏng nguội bớt, những cưng chiều tình tứ ban đầu cũng sẽ tàn lụi. Tình yêu dù có lãng mạn, bền chặt đến đâu thì cuối cùng cuộc sống chung của họ cũng không thể bỏ lơ những thứ tầm thường như cơm áo gạo tiền và đủ điều vụn vặt khác. Khi những đôi bạn trẻ thực sự bắt đầu đối mặt với những vấn đề này, các vấn đề khác sẽ lần lượt bị lột trần.
Khoảng thời gian của thời tuổi trẻ, ta yêu nhau bằng tất cả sự say mê, đắm đuối; ta mong muốn mang đến cho nhau những gì lãng mạn, đẹp đẽ và hào hoa nhất. Nhưng tất cả đó là chưa đủ, vì khi quyết định gắn kết với nhau, ta cần sự thức nhận về tình yêu, về anh và em trong “giai điệu ngày thường” vượt trên những dư vang của thời tuổi trẻ cuồng nhiệt. Người ta yêu nhau, sống chung với nhau vì muốn mang bình yên đến cho nhau. Tình yêu không phải một vài lời hứa, tình yêu cũng không phải chỉ bên nhau một, hai ngày, càng không phải những lời thề non hẹn biển được viết trên giấy hay nói suông. Tình yêu là trách nhiệm không từ bỏ, hơn nữa đó là sự đồng hành bình đạm. Tình yêu phải đủ sâu đậm để đi được một đoạn đường dài, nếu không nó sẽ nhanh chóng bị giết chết giữa vô vàn lo toan trong bộn bề cuộc sống. Muốn đi với nhau trên một con đường dài trong một hành trình lâu bền, tình yêu phải là cái gì đó “tự nhiên và tự nguyện” trong chính những giai điệu ngày thường chứ không phải là những rung động trong những lúc nảy lửa của những kỷ niệm nồng nàn ngắn ngủi. Tình yêu càng sâu sắc thì càng ẩn sâu bên trong chứ không nằm ở miệng hay sự thể hiện hời hợt bên ngoài.
Giá trị đích thực của hôn nhân đôi khi không nằm ở sự đúng sai chính yếu, cũng không hệ ở sự ngọt ngào, lãng mạn và bay bổng như những ngày đầu mới yêu mà nằm ở những chi tiết hết sức nhỏ bé trong cuộc sống thường nhật. Đó là những quan tâm chân thành, những hi sinh nho nhỏ hàng ngày không chút đắn đo. Đó là khi trời lạnh, có người nhắc ta mặc thêm áo ấm. Đó là khi ta tăng ca về khuya, trong nhà vẫn có ánh đèn đợi ta về. Đó là khi ta gặp chuyện buồn hay khó chịu, luôn có người sẵn sàng lắng nghe. Mọi khoảng sáng tối của cuộc đời ta đều có một người đồng hành, vui vì niềm vui của ta, buồn vì nỗi buồn của ta. Nếu không có những thứ này, hai người sẽ không thể bên nhau dài lâu được. Trong hôn nhân, một người cố gắng là không đủ, nó cần sự nỗ lực của cả hai. Có những người chia tay không phải vì hết yêu, mà vì quá mệt mỏi để tiếp tục tình yêu ấy…
Trong năm qua, vì lệnh giãn cách xã hội, phần đông người Sài Gòn đã không đi làm, các em học sinh nghỉ học và phải ở trong nhà nhiều tháng. Chắc hẳn chưa khi nào các gia đình Sài Gòn đông đủ lâu dài như thế vì hầu như mọi thành viên trong gia đình, thuộc nhiều thế hệ, nhiều lứa tuổi, đã ở trong nhà nhiều tháng. Không gian chật hẹp với 4 bức tường của căn phòng trọ hay ngôi nhà trong hẻm sâu đã khiến không ít người cảm thấy bức bí, khó chịu và mệt mỏi. Không ít gia đình xảy ra cãi vã xích mích, va chạm về những điều vụn vặt mà trước đây, vì sự bận rộn của công việc và cuộc sống người ta dễ lơ đi nhanh hơn. Chính trong những lúc đồng lao cộng khổ, ta nhận ra sự chân chính của một tình yêu thủy chung. Chính trong những giai điệu của ngày thường, ta nhận ra nhịp điệu của tình yêu, nhịp điệu của cuộc đời vang lên trong mênh mông sâu thẳm.
Gió Biển