Yêu người, rồi người bỏ đi tu

320

Khi yêu, ta thấy mọi thứ như Thiên Đường, đất trời đổi khác, chim hót hay hơn, hoa cũng đẹp hơn, con đường đi không còn đơn chiếc. Khi yêu, trời đông cũng ấm, nắng hè cũng mát, ta ngẩn ngơ với áng mây chiều, thả hồn theo chiếc lá, ngồi cười một mình với những suy nghĩ bâng quơ. Ta hoá điên hoá dại trong từng cử chỉ, lời nói của mình. Bước đi bên nhau, ta thấy mọi thứ đều mang một màu sắc thật đẹp, cuộc sống trở nên thật ý nghĩa. Ta thấy sự hiện hữu của mình được đong đầy hơn bao giờ hết. Từng giây phút trôi qua là những giọt mật ngọt ngào mà ta cứ muốn nó tồn tại mãi. Chưa khi nào ta thấy biết ơn Tạo Hoá vì đã cho ta hiện hữu như lúc yêu! Chỉ có điều, bao nhiêu chấm đen đau khổ của cuộc đời cũng từ chữ “yêu” này mà đến.

Bỗng một ngày, hoa nở rồi hoa tàn, tình đến rồi tình đi. Số phận nghiệt ngã đã lạnh lùng rẽ đôi con nước. Vẫn còn yêu nhau lắm, nhưng lại phải đối diện với hai từ “chia tay”. Ta hoảng hốt và không tin vào những gì vừa nghe thấy. Chẳng thể tưởng tượng nỗi một cuộc sống không có người ấy sẽ ra sao. Ta đã quen với việc ở với nhau, đan tay nhau, trao gửi bao tâm sự, đã quen với việc muốn mình cứ mãi yếu đuối để được yêu chiều. Giờ phải làm sao khi giọt mưa buồn kéo đến, khi nỗi cô đơn ùa về, rồi cả cơn gió đông lạnh lẽo đi ngang. Chưa dám nghĩ đến tương lai xa, mới chỉ nghe nói đến “chia tay” thôi, ta đã có cảm tưởng như con tim không còn đập nổi, đôi chân chẳng còn đứng vững, mọi thứ như sụp đổ hết rồi.

Ta bàng hoàng nghe người ấy giải thích về một lý tưởng đời dâng hiến lạ lẫm nào đó. Thấy cũng hay, cũng tuyệt vời. Nào là sống cho người khác, hy sinh bỏ mình; nào là tự hiến bản thân làm của lễ dâng cho Chúa; nào là khát khao nên tấm bánh cho đời, là muối men cho nhân loại; nào là phục vụ người cô thế cô thân, người già, neo đơn, trẻ em cơ nhỡ… Nghe một hồi, ta thấy ù cả tai, lý tưởng đẹp thế mà ta cứ thấy nó viễn vông xa lạ quá chừng. Thế gian cần người ấy của ta, mình cũng cần mà! Muốn mang hạnh phúc đến cho người xa lạ, sao không mang nó đến cho chính ta đây? Chẳng hiểu từ đâu, người ấy lại bị cuốn hút bởi một lối sống như thế…

Hàng trăm câu hỏi chợt bừng lên trong lòng. Có thật là có một tình yêu dành cho Giêsu không? Có khi nào người ấy đang giả vờ để thử xem mình có yêu người ấy thật không? Có khi nào ta đã làm cái gì đó không đúng, để người ấy chẳng còn hứng thú với ta nữa? Có phải vì người ấy đã hết yêu ta, nên kiếm một cái cớ thật cao thượng để chia tay cách nhẹ nhàng? Ta có nên cố gắng níu kéo tình cảm này? Làm thế, ta có quá ích kỷ không? Còn nếu buông tay để người ta an bình mà tiến bước, tự do và vui vẻ sống theo lý tưởng cao quý đã chọn, ta có quá dễ dãi đánh mất tình yêu của mình? Hay ta cứ tạm thời giả vờ như mọi chuyện vẫn ổn để thử xem người đó có vì còn yêu ta, tiếc nuối ta mà suy nghĩ lại? Và… nếu người đó đành lòng ra đi thật, ta vẫn sẽ yêu và chờ đợi với một hy vọng mong manh nào đó, là người ấy sẽ lại về bên ta?

Yêu người, rồi rốt cuộc người cũng quyết định ra đi. Ta ngồi ngẫm nghĩ về cuộc đời, về khoảng thời gian vừa trải qua. Chúng rất đẹp và đã làm nên những trang lưu bút tuyệt vời nhất của mình. Ta vẫn biết ơn Trời về món quà hiện hữu và về cuộc gặp gỡ định mệnh này, một lần chạm nhau của hai đường thẳng, dù không mãi chung đôi nhưng cũng trở thành ký ức thiên đường. Ta ghi dấu mọi điều tuyệt vời ấy trong tim như thể nó chưa bao giờ phôi phai hay mờ nhạt. Ta biết mình không thể níu kéo, khi người kia đã có quyết định của riêng mình, bởi tình yêu không bao giờ thành toàn khi có sự gượng ép dù chỉ là một chút. Ta cũng chẳng dám hy vọng người ấy sẽ quay về vì có nên đôi bạn uyên ương với nhau hay không, còn là duyên phận, là ý Trời, chứ không phải do ta nỗ lực mà có. Ta tin rằng mỗi con người hiện hữu đều được Tạo Hoá hứa hẹn cho một hạnh phúc. Ta có thể vẫn yêu người ấy, nhưng không giam hãm khả năng yêu rộng lớn vô biên của trái tim mình. Ta có thể sẽ buồn, nhưng không bao giờ để mình ở mãi trong cảm xúc tiêu cực này, bởi ta ý thức rất rõ:

              “Chúng mình gặp nhau là để rẽ hai
Để nhớ nhung, để trở thành kỷ niệm
Để cho ta mãi không ngừng hoài niệm
Một tình yêu không níu giữ về mình.”
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ