Niềm tin sự sống lại

77

Lời Chúa: Ga 11, 1-45 (Chúa Nhật 5 Mùa Chay_A)

Ngày hôm nay có nhiều người và cả các bác sĩ đã phải ngạc nhiên trước những điều lạ. Một bệnh nhân tưởng chừng gần chết, vậy mà lại bình phục rất nhanh. Và họ cho đó là nhờ ơn trên. “Thánh An tôn hay làm phép lạ”. Đó là lời kinh cầu của mọi người xin Thánh nhân cứu giúp cho mau khỏi bệnh, được bình an và gia đình tai qua nạn khỏi. Đã không ít người được như ý muốn.

Lời Chúa hôm nay cho chúng ta thấy một phép lạ còn cao vượt hơn nữa. Phép lạ do Chúa Giê-su làm. Người được hưởng phép lạ ấy là ông La-da-rô đã chết và được sống lại.

  1. Lời nhắn tin của hai chị em

Trong những lần ghé tại Giê-ru-sa-lem, Chúa Giê-su và các môn đệ thường đến trọ tại gia đình chị em Mát-ta. Sự ghé trọ đã tạo nên một mối thân tình cảm mến của gia đình với Chúa Giê-su. Vì mối thiện cảm ấy, khi em trai là La-da-rô bệnh nặng, Mát-ta cho người đến nói với Chúa Giê-su một câu ngắn ngủi: “Thưa Thầy, người Thầy thương mến đang bị đau nặng.”(x.Ga 11, 3). Lúc ấy Chúa Giê-su đang rao giảng tại xứ Pê-rê bên kia sông Gio-đan.

Đối với chúng ta, khi một người bạn thân mình mến hay một gia đình mình quen biết như người nhà, chẳng may họ gặp chuyện, ta liền chạy đến giúp đỡ. Còn trong Tin Mừng không nói gì về biểu hiện bất ngờ, sự lo lắng, hay đau buồn gì của Chúa. Người chỉ bảo: “Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua cơn bệnh này Con Thiên Chúa được tôn vinh.”(x. Ga 11, 4). Lời Người nói khiến các môn đệ hiểu rằng La-da-rô chưa chết. Đối với người nhà La-da-rô thì họ đau khổ và thất vọng vô cùng. Chính giờ phút này là cơ hội để Chúa làm phép lạ, bẻ gãy sự chết và làm vinh danh Thiên Chúa. Chúa Giêsu còn lưu lại ở đó hai ngày.

  1. Ánh sáng đức tin

Sau hai ngày, Chúa Giê-su bảo các môn đệ: “Nào chúng ta cùng trở lại miền Giu-đê !”(x. Ga 11, 7). Các môn đệ lo lắng thưa rằng: “Thưa Thầy, mới đây người Do-thái tìm cách ném Thầy, mà Thầy lại còn đến đó sao?” Đây là nỗi lo cho Thầy hay lo lắng cho bản thân đây? Chúa Giê-su biết rõ các môn đệ đang lắng lo, liền trấn an họ: “Ban ngày chẳng có mười hai giờ đó sao? Ai đi ban ngày thì không vấp ngã, vì thấy ánh sáng mặt trời. Còn ai đi ban đêm, thì vấp ngã vì không có ánh sáng nơi mình” (x.Ga 11, 9-10). Ngài muốn nói cho các môn đệ biết về ánh sáng và bóng tối. Chính Người là ánh sáng và Người luôn đi trong ánh sáng. Ánh sáng luôn thắng bóng tối, vì thế không có gì phải sợ.

Tuy vậy, các môn đệ vẫn sợ và tiếp tục ngăn cản Thầy mình: “Thưa Thầy, nếu anh ấy yên giấc được, anh ấy sẽ khỏe lại.”(x.Ga 11, 12). Chúa Giê-su không nói bóng nói gió nữa mà khẳng định luôn: “La-da-rô đã chết”. Các môn đệ nghe lời ấy, liền đi cùng Chúa đến miền Giu-đê nhưng bên trong đang cố gắng lấy lại bình an.

  1. Mát-ta mất hết hi vọng

Khi Chúa Giêsu đến Giu-đê, thì La-da-rô đã được chôn bốn ngày rồi. Theo tục lệ Do-thái, việc an táng thường được cử hành cùng trong một ngày với ngày chết. Vì họ cho rằng, sau khi chết linh hồn người cố thường lượn lờ xung quanh để muốn chiếm đoạt thể xác, nên phải chôn cùng ngày. Đến ngày thứ tư thân xác mục rữa thì linh hồn sẽ ra đi vinh viễn. Ngày nay, chúng ta thường cho là “chết lâm sàng”. Chính vì vậy cô Mát-ta đã mất hy vọng, không còn tin em mình có thể sống lại. Nên khi Chúa đến cô đã nói rằng: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết.” (x.Ga11, 21). Với ý nghĩ và mất niềm hy vọng, cô đã hiểu khác đi lời Chúa: “Em chị sẽ sống lại!” Cô Mát-ta thưa: “Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết.” Chúa Giê-su liền phán: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống.”(x.Ga 11, 23-25). Chúa Ki-tô là nguồn sự sống thiêng liêng và là nguồn lực sự sống lại. Ai tin vào Người thì linh hồn được hưởng một sự sống mà thần chết không tiêu diệt được và thể xác con người được sống lại trong vinh quang của Người.

  1. Chúa Giê-su rơi lệ

Đứng trước cảnh than khóc thảm thiết của chị em Mát-ta và mọi người, Chúa Giê-su “thổn thức và xao động”. Ngài biết rõ La-da-rô được cất ở đâu, nhưng vì cuộc sống Ngài đã tỏ ra như không biết: “Các ông để xác ông ấy ở đâu?”. Không ai nghĩ rằng Ngài sẽ làm phép lạ nên liền nói : “Thưa Thầy, xin đến mà xem.”(x. Ga 11, 34). Đến nơi phần mộ, Chúa Giê-su rơi lệ. Đây là lần đầu tiên người ta thấy Người khóc. Vì thế người Do-thái xầm xì với nhau, cũng có kẻ mỉa mai Người. Đó là một phản ứng tự nhiên về sự yếu đuối nơi con người là không chấp nhận người khác hơn mình cùng lòng ghen tương đố kỷ.

Chúng ta cũng sẽ ngạc nhiên như họ, vì Người vừa là Thiên Chúa vừa là con người lại xúc động rơi lệ. Thật là mầu nhiệm. Chúng ta không cầm lòng được trước những xúc động và dễ cho bản năng xao động theo cảm quan, lúc lo âu, lúc sợ sệt… Chúa xúc động trước những người nghèo khổ và tội lỗi. nhưng sự bộc lộ ấy chỉ trong chốc lát. Ngài không để nó ảnh hưởng đến công việc. Điều ấy cho chúng ta thấy Ngài hoàn toàn mang lấy những cảm xúc như chúng ta và Người hiểu rõ nỗi đau từng người.

  1. Chúa Giê-su làm phép lạ

Chúa Giê-su nói: “Đem phiến đá này đi.” Cô Mát-ta có phản ứng tự nhiên: “Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn ngày.” (x.Ga 11, 39). Chúa Giê-su có lẽ sẽ có cảm giác buồn vì cô. Cô đã mất niềm hy vọng và niềm tin vào Chúa. Nhưng Người vẫn kiên trì tiếp tục nói với cô: “Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị tin, chị sẽ thấy vinh quang của Thiên Chúa sao?”(x.Ga 11,40). Người mời gọi cô hãy có một lòng tin để đón nhận và tiên báo một phép lạ sắp xảy ra. Người ta đẩy tảng đá ra, mọi người có lẽ đang chăm chú nhìn Chúa sẽ làm gì. Còn Chúa Giê-su vẫn làm như Người thường làm, đó là cầu nguyện với Chúa Cha trước. Sau đó, Chúa phán: “Anh La-da-rô hãy ra khỏi mồ!” (x.Ga 11,43). Tức thì người chết liền đi ra. Trông thấy thế dân chúng không khỏi xúc động và tin vào Người. Bởi vì phép lạ Người làm giữa thanh thiên bạch nhật, vì La-da-rô đã chôn bốn ngày.

Chúa Giê-su làm phép lạ không hẳn vì tình bạn hữu hay vì tình thân thiết. Người còn tiên báo về cái chết và sự sống lại của Người đang gần kề. Vinh quang của Người sắp tỏ lộ. Đối với các Thượng tế thì họ lo sợ tìm cách ngăn cản một uy quyền đang lộ diện. Họ bàn bạc tìm cách giết Chúa. Bản án tử đã được treo lơ lửng trên đầu Người. Họ chỉ chờ cơ hội thuận tiện kết án Người mà thôi.

Lạy Chúa chúng con cảm tạ Chúa đã cho chúng con biết trước cái chết và sự sống lại của Chúa qua ông La-da-rô. Xin cho chúng con hằng vững niềm tin vào Người trong mọi hoàn cảnh, và luôn phó thác vào Chúa cho đến giây phút cuối cùng. Nhờ đó, chúng con được hưởng vinh phúc trên Thiên đàng với Chúa. Amen.

Anna Cỏ May, Thanh Tuyển sinh MTG.TĐ