Khi đã không yêu

58
1Khi đã không yêu, thì đừng ép mình phải yêu. Tình yêu đâu phải là cái có thể muốn là được, không muốn thì thôi. Không yêu chỉ đơn giản là không yêu. Vì con tim không rung động, không bồi hồi, không thấy nhớ nhung, không thấy trống vắng! Đừng dùng lý trí mà bắt ép con tim. Nó chẳng những không thay đổi được con tim mà còn làm ta cứ ảo tưởng về một tình yêu, trong khi nó chỉ là một loại tình gượng ép, không tồn tại lâu bền.

Không yêu thì cứ nói là không yêu. Nhưng hãy nói theo một cách thức thật nhẹ nhàng, mềm mại để người kia có thể từ từ chấp nhận. Vì nếu không, họ chắc chắn sẽ đau lòng lắm. Một tình yêu phát ra, nếu nó không tìm thấy được sự đồng thuận từ tình yêu ngược nhiều, sẽ trở thành một nỗi ám ảnh rất khủng khiếp, một sự thất vọng đến vô chừng. Có lẽ bởi vì thế mà nhiều người không dám nói ra tiếng yêu của mình. Có một nỗi sợ nào đó đằng sau sức cuốn hút của tình yêu.

Nhưng thà cứ nói là không yêu, còn hơn cứ giả vờ yêu, rồi làm người ta “cứ ngỡ”. Đến một ngày nào đó, khi không còn “giả vờ” được nữa, mọi cảm xúc được phơi bày, người kia sẽ đau một nỗi đau vô tận. Càng chờ đợi bao nhiêu, sẽ càng hụt hẫng bấy nhiêu. Ai chẳng muốn người mình yêu yêu mình. Nhưng thà là người đó không yêu mình còn hơn là bị người đó lừa gạt mình, chơi đùa với tình yêu của mình. Những câu nói mùi mẫn, những lời hứa hẹn tương lai, những nụ cười gợi lên sức sống. Có ai ngờ rằng đằng sau tất cả những điều đó là một sự gượng ép. Trong tình yêu, người ta không thích sự thương hại. Chỉ vì sợ người ta đau mà không dám từ chối một tình yêu mình không thể đón nhận, để rồi cắn răng chịu đựng nó, đó là một cái dại to lớn nhất trần đời.

Đừng lẫn lộn tình yêu với một kiểu nghĩa tình nào đó. Đừng cho rằng cứ gắn bó với ai là yêu họ. Đừng nghĩ rằng cứ chơi với họ lâu năm là mặc nhiên trở thành người yêu. Đừng vội tin vào một vài tin nhắn. Đừng mơ tưởng đến một câu chuyện ái tình trên màn ảnh rồi gán ghép cho mình. Và đặc biệt, đừng cố gắng yêu ai để trả thù cho một cuộc tình bất thành trước đó. Cũng đừng vì thấy cô đơn, trống trãi mà tựa nhầm một bờ vai, nắm nhầm đôi bàn tay cho khuây khoả tâm hồn. Đừng lấy con tim của mình và của người khác ra làm trò chơi. Đừng xem tình cảm là cái có thể nhận lấy và buông bỏ lúc nào tuỳ thích. Tình yêu có thể chữa lành tất cả, nhưng nó cũng có thể khoét sâu những vết thương chẳng thuốc nào có thể phục hồi.

Cứ để tự nhiên thôi, vì tình yêu không có quy tắc hay tiêu chuẩn. Yêu chỉ vì yêu, chứ  không phải vì lý do nào cả. Ta không quyết định được mình yêu ai ghét ai, ta chỉ có thể đón nhận nó. Có những khi ta chẳng hiểu vì sao mình lại mê đắm người này đến điên dại, trong khi người khác thậm chí có nhiều điểm nổi trội hơn, ta chẳng thấy có chút thu hút nào. Tình yêu chảy vào con tim ta hệt như dòng nước rả rích tí tách bên con suối. Nhẹ nhàng, chẳng có chút gượng ép nào, nhưng đủ sức bào mòn những khối đá lớn dám ngăn cản đường đi. Khi tình yêu đã dạt dào phủ lấp trọn con tim, ta tự khắc biết mình phải làm gì, cần làm gì, không cần ai chỉ vẽ.

Nhưng tình yêu cũng cần được vun đắp và dựng xây. Nó tự nhiên đến, nhưng để giữ nó lại, ta cần phải dùng hết sức mình. Tình yêu sẽ ở lại với người nào biết nâng niu nó, biết xem trọng nó, biết chăm sóc cho nó từng giây từng phút trong cuộc đời. Tình yêu không phải là cái để nhìn ngắm bâng quơ. Nó cần được chăm chút để sinh hoa kết trái theo dòng thời gian trôi.

Bởi thế, hãy biết trân quý khi tình yêu đến và đừng vội vàng tự ban cho mình một tình yêu nhân tạo. Giữa sự “không yêu” và “yêu” có một khác biệt rất lớn. Khi ta can đảm nói “không yêu” chính là ta đang mở lòng để đón chờ một tình yêu đích thực. Đừng tự lừa dối mình, đừng tự gán ghép mình vào một tương quan không do con tim mình thúc đẩy. Ta sẽ là người đau khổ, người kia cũng đau khổ. Ta vô tình trở thành kẻ ác độc, còn vết thương của người kia thì chẳng biết đến khi nào mới lành. Kẻ chơi đùa tình yêu sẽ có ngày bị tình yêu chơi đùa lại, lời răn dạy này chẳng bao giờ sai.

Pr. Lê Hoàng Nam, SJ