Một gia đình nào cũng đều có cha, có mẹ và có một hay nhiều người con. Thiếu vắng những yếu tố trên hoặc không có đầy đủ ý nghĩa, hoặc gia đình trở nên buồn tẻ nhạt.
Hai cha mẹ tạo lập mái ấm gia đình với nhau. Nhưng không chỉ như thế là đủ ý nghĩa cho đời sống của họ. Họ hằng mong muốn và cần có con.
Con cái tuy có thêm vịệc bận rộn, có khi là tốn kém về của cải vật chất tiền bạc, nhất là về sắc đẹp thân xác, cùng hạn chế nhiều cho cha mẹ trong đời sống. Nhưng con cái lại là hạnh phúc của đời cha mẹ.
Nhiều vợ chồng từ ngày thành lập gia đình với nhau, họ đạt tới có đầy đủ của cải cùng danh vọng trong đời sống. Họ chỉ trông mong cầu xin khấn khứa sao mau có nụ cười, tiếng khóc của trẻ thơ trong gia đình mình.
Nhiều cha mẹ tuy than vãn, con cái là gánh nặng làm căng thẳng thần kinh. Nhưng họ lại thầm cám ơn Trời cao đã ban cho họ con cái. Vì nụ cười tiếng khóc của trẻ thơ tựa như bông hoa tươi cho không khí đời sống gia đình trở nên nhộn nhịp sống động.
Cũng có nhiều cha mẹ tâm sự mất ăn, mất ngủ vì con. Họ tìm đến nhà cha mẹ mình hay người thân quen để được có yên tĩnh. Nhưng họ nhận ra rằng, đến đó cũng không ngủ nghỉ yên được. Vì họ xa con thành nhớ nhung nụ cười tiếng khóc của trẻ thơ con mình ở nhà.
Con cái cần cha mẹ và cha mẹ cũng cần con cái. Có thế đời sống mới lành mạnh và có hạnh phúc được. Vì hạnh phúc đời sống không chỉ toàn nụ cười, nhưng còn có cả tiếng khóc nữa.
Nhiều cha mẹ sau những năm tháng dài nuôi dậy đào tạo con cái nên người khôn lớn, chỉ mong sao có cháu bồng bế, được nhìn nghe nụ cười tiếng khóc của cháu bé trẻ thơ. Càng lớn tuổi họ càng cảm thấy nụ cười tiếng khóc của trẻ thơ là niềm vui thiên đàng Trời cao ban cho con người.
Con cái là hoa quả phúc lộc Trời cao ban tặng cho gia đình. Chúng là người, theo cung cách tin tưởng suy nghĩ của con người chúng ta, thừa kế nối dõi tông đường. Suy nghĩ này tuy xem ra có vẻ như xa xưa không còn hợp thời. Nhưng suy xét kỹ cho cùng nó vẫn còn giá trị tích cực nhiều lắm cho đời sống xã hội, Giáo Hội, cho cộng đồng đoàn thể khắp mọi nơi vào mọi thời đại.
Ngày nay ở nhiều quốc gia đất nước, nhất làm bên xã hội Tây phương, đang bận tâm lo lắng về sự mất cân bằng trong đời sống xã hội. Vì ngày càng nhiều người lớn tuổi cao niên hơn trẻ con người trẻ.
Họ suy nghĩ bàn tính đến trong thời gian tương lai sắp tới thiếu tay nghề chuyên môn, thiếu người làm việc. Vì xã hội càng ngày càng ít trẻ con, thiếu ít nụ cười tiếng khóc của trẻ thơ. Và họ đang đưa ra chương trình nhằm khuyến khích nâng đỡ sao cho có thêm trẻ con. Có thế tương lai đời sống gia đình xã hội mới được bảo đảm quân bình, mới có đời sống phúc lợi cùng niềm vui an bình nhờ nụ cười tiếng khóc của trẻ thơ.
Đời sống trong Giáo Hội cũng chẳng khác hơn gì. Từ hàng chục năm nay, Giáo hội Công giáo bên Âu châu đang phải đối diện đến mức khẩn cấp lúng túng với tình trạng thiếu linh mục tu sĩ nam nữ. Vì trẻ con ngày càng ít, nên ít người trẻ đi tu, cùng ít người trẻ kế tục lớp người cao niên sống giữ đạo đang dần đi về đời sau.
Lời Thiên Chúa hứa ban cho Abraham và vợ ông là Sara có nụ cười tiếng khóc của trẻ thơ trong gia đình đã biến đổi đời sống gia đình vợ chồng ông có hạnh phúc, giầu có sung túc thêm. ( St 15,1-6 – 21,1-3)
Và Thiên Chúa, hiện thân qua Chúa Giêsu, đã làm người mang nụ cười tiếng khóc không chỉ cho cha mẹ là Thánh Giuse và Đức mẹ Maria, mà còn cho cả loài người: Thiên Chúa hằng yêu mến trần gian!
„ Trẻ thơ chiếu tỏa niềm vui đời sống cách thế riêng của chúng. Thế giới đời sống không chỉ đơn thuần là một con đường. Nhưng là một mái nhà, mà con người càng trải qua nhiều chặng thời gian năm tháng sống trưởng thành, họ càng cảm nhận ra mái nhà đó là của riêng mình xây dựng nên.
Một con đường trải dài có đích điểm tới cùng tận. Nhưng trong đời sống giữa lòng thế giới con người từng bước xây dựng mái nhà của mình. Con đường dẫn ta đi tìm đến mái nhà đời sống.“ Rabindranath Tagore
Lm. Đaminh Nguyễn ngọc Long