Êlia đã đến rồi (Thứ Bảy Tuần 2 Mùa Vọng)

155

Lời Chúa: Mt 17, 10-13

Khi ấy, các môn đệ hỏi Đức Giêsu rằng: “Vậy sao các kinh sư lại nói Êlia phải đến trước?” Người đáp: “Ông Êlia phải đến để chỉnh đốn mọi sự. Nhưng Thầy nói cho anh em biết: ông Êlia đã đến rồi mà họ không nhận ra, lại còn xử với ông theo ý họ muốn. Con Người cũng sẽ phải đau khổ vì họ như thế.” Bấy giờ các môn đệ hiểu Người có ý nói về ông Gioan Tẩy giả.

Suy niệm:

Các nhà thông luật, dựa trên ngôn sứ Malaki,

nói rằng Êlia phải đến trước để dọn đường cho Chúa (c. 10),

để “đưa tâm hồn cha ông trở lại với con cháu,

và đưa tâm hồn con cháu trở lại với cha ông” (Ml 3, 1. 24).

Đức Giêsu nhất trí với họ, nhưng nhấn mạnh:

“Êlia đã đến rồi, và họ đã không nhìn nhận ông,

nhưng đã xử với ông theo ý họ muốn” (c. 12a).

Theo Đức Giêsu, chẳng cần phải đợi Êlia nữa.

Gioan Tẩy giả chính là Êlia (c. 13).

Gioan đã đến để chỉnh đốn mọi sự (c. 11).

Đời ông đã là một tiếng kêu to trong hoang địa.

Ông mời mọi người sinh hoa trái diễn tả lòng sám hối ăn năn.

Dân chúng đã đổ xô đến với ông như đến với một ngôn sứ,

để thú tội và nhận phép rửa của ông ở sông Giođan.

Ông trở nên nổi tiếng đến độ có người tưởng ông là Đấng Mêsia.

Gioan đã không bao giờ nhận mình là Đấng Cứu thế.

Ông chỉ xin được cúi xuống cởi dây giày

cho Đấng đến sau ông, nhưng cao trọng hơn ông.

Kết cục của đời ông là bị cầm tù (Mt 11, 2),

và sau đó là một cái chết bi đát và đột ngột (Mt 14, 10-12).

Đầu ông rơi dưới tay của Hêrôđê, người vừa sợ, vừa kính nể ông.

Vào Mùa Vọng, chúng ta lại được Đức Giêsu nhắc đến cái chết

của người đã giới thiệu Ngài với chính đồng bào của mình.

Gioan đã chu toàn nhiệm vụ của tiếng, nhưng ông không phải là lời.

Ông là ngọn đèn, nhưng không phải là ánh sáng (Ga 1, 8; 5, 35).

Bạo quyền có thể làm cho tiếng phải im, ngọn đèn phải tắt,

nhưng lời chứng của Gioan thì vẫn còn mãi trong dòng lịch sử cứu độ.

Ông đã sống một đời sống tuyệt vời, hoàn toàn xóa mình,

nên nhân loại hôm nay, qua ông, có thể tin vào Đức Giêsu.

Êlia đã chịu nhiều đau khổ.

Gioan và Đức Giêsu cũng không được nhìn nhận (c.12b).

Số phận của các ngôn sứ trong mọi thời đại đều như nhau.

Họ chịu khổ vì phải nói hay làm một điều gì đó đòi người ta thay đổi.

Họ gây khó chịu cho những người có quyền thế vững vàng.

Nhìn kết cục cuộc đời của Gioan và Đức Giêsu ta thấy khó tin.

Một người chết vì bị xử trảm, một người chết vì bị đóng đinh.

Khó mà tin được một vị là Êlia, vị kia là Mêsia.

Êlia phải quyền thế hơn nhiều, Mêsia thì không hề nếm mùi thất bại.

Để đón lấy một Êlia như Gioan, đón lấy một Mêsia như Giêsu,

phải bỏ những định kiến khô cứng, vì Chúa đi đường chẳng ai ngờ.

Thế giới hôm nay vẫn cần những ngôn sứ như Gioan,

làm chứng bằng lời giới thiệu và bằng đời sống.

Lời giới thiệu hấp dẫn nhờ đời sống thanh liêm.

Đời sống thu hút nhờ lời giới thiệu soi sáng.

Cầu nguyện:

Lạy Chúa Giêsu,

xin cho con dám hành động

theo những đòi hỏi khắt khe nhất của Chúa.

Xin dạy con biết theo Chúa vô điều kiện,

vì xác tín rằng

Chúa ngàn lần khôn ngoan hơn con,

Chúa ngàn lần quảng đại hơn con,

và Chúa yêu con hơn cả chính con yêu con.

Lạy Chúa Giêsu trên thập giá,

xin cho con dám liều theo Chúa

mà không tính toán thiệt hơn,

anh hùng vượt trên mọi nỗi sợ,

can đảm lướt thắng sự yếu đuối của quả tim,

và ném mình trọn vẹn cho sự quan phòng của Chúa.

Ước gì khi dâng lên Chúa

những hy sinh làm cho tim con rướm máu,

con cảm nghiệm được niềm vui bất diệt

của người một lòng theo Chúa.

Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ