Câu chuyện kể: Một người gánh nước có đôi bình được cột vào hai đầu đòn gánh, hàng ngày anh dùng để gánh nước từ giếng về nhà cho chủ, một bình còn lành lặn, và một bình đã bị rạn. Vì thế, trên đường từ giếng về, bình lành còn đầy nguyên không mất một giọt, trong khi bình rạn chỉ còn lại có một nửa.
Suốt hai năm ngày nào cũng vậy, người gánh nước chỉ mang được có một bình rưỡi nước về nhà cho chủ. Bình lành rất lấy làm hãnh diện vì đã thực hiện đến nơi đến chốn nhiệm vụ một cách hoàn hảo. Trong khi đó bình rạn cảm thấy xấu hổ, vì đã không thể thực hiện công tác của mình một cách chu toàn đến nơi đến chốn, chỉ hoàn thành được có một nửa.
Sau hai năm, bình rạn nhận thức thấy sự thiếu hụt không may của mình vẫn tiếp diễn. Nên một hôm tại bờ giếng, bình rạn than thở với người gánh nước:
– Tôi tự cảm thấy mình xấu hổ quá, nên muốn xin lỗi ông. Người gánh nước ngạc nhiên, mới hỏi:
– Anh xấu hổ về nỗi gì! Cớ sao? Bình rạn ngượng ngùng trả lời:
– Trong thời gian hai năm qua, tôi chỉ thực hiện được có một nửa công việc của tôi vì tôi bị rạn ở bên hông nên nước đã vương rớt trên đường từ giếng đến nhà chỉ còn lại nửa bình. Ông đã tận dụng hết khả năng trong công việc làm, nhưng vì khuyết điểm của tôi đã gây cho ông không thể đạt được kết quả tương xứng với những nỗ lực đó. Người gánh nước cảm thấy thương hại cái bình rạn, nhìn nó với lòng xót thương, ông an ủi nói:
– Lát nữa trên đường trở về nhà, ta muốn anh để ý nhìn những bông hoa tuyệt mĩ dọc theo lối đi. Vì vậy trên đường trở về, bình rạn mới để ý ngắm nghiá. Quả thực có đầy dẫy những bông hoa đang khoe sắc dưới ánh nắng vàng ấm áp của mặt trời, dọc một bên bờ của đường đi, thật là xinh tươi đẹp mắt. Cảnh vật đó tuy đã khơi cho nó một niềm khích lệ không nhỏ, nhưng khi tới cuối đường, nó vẫn cảm thấy ngượng ngùng, vì nhìn đến nước trong bình cũng chỉ còn một nửa. Nó lại cất tiếng xin lỗi người gánh nước. Người gánh nước liền an ủi nó:
– Anh thấy khác biệt gì không? Anh coi, chỉ bên phía đường của anh mới có những bông hoa tươi tốt mọc, còn phía bên đường của bình lành thì không có. Đấy chính là tôi chú ý đến chỗ rạn hữu ích của anh, nên tôi đã lợi dụng để gieo hạt bông bên phía đường của anh. Hàng ngày khi trên đường từ giếng trở về, chúng ta đã tưới những hạt này để nó mọc và trổ bông.
– Nhờ vậy, hai năm qua ta đã có thể cắt những bông hoa xinh xắn này về bày trên bàn của chủ. Nếu không nhờ vào anh có đặc điểm như vậy, chủ ta cũng không có những bông hoa tươi thắm để trưng bày làm tăng vẻ duyên dáng căn nhà của Ông.
Câu chuyện kể trên, đã cho chúng ta một bài học thật thú vị như một bài luân lý. Trong con người chúng ta ai cũng có những khuyết điểm khác nhau, mỗi khuyết điểm đều có những ích lợi riêng tư. Nếu ta khôn khéo biết lợi dụng những ưu điểm và khuyết điểm của cá nhân để hỗ tương nhau, chúng ta có thể kiến tạo những công trình hữu ích chung khó thể lường.
Nhờ thế chúng ta cảm thấy sự biết ơn nhau là cần thiết cho đời sống hàng ngày. Nếu chúng ta không có những vết rạn trong cuộc sống chung thì đời sẽ buồn tẻ biết bao! Dù người gánh nước có rải hạt giống tốt, nhưng bình không rạn để nước có thể vương ra tưới cho hạt mọc cây, và không tiếp tục tưới thì làm sao cây có thể phát triển và trổ bông tươi thắm, để chúng ta cắt găm bình, hiến dâng Đấng Chủ Toàn Năng!
**********************
Cảm Đề
Tung hô Thiên Chúa trên Trời
Khéo làm bình rạn tuyệt vời tưới cây!
***
Ngẫm mình rạn nứt thật chua cay
Đâu biết làm nên hữu dụng này
Ngó thấy lưng bình thân tự trách
Than phiền với chủ phận không may
Uổng công đi lại đường xa thẳm
Phí sức cưu mang hũ chẳng đầy
Khuyết điểm ai ngờ tăng vẻ đẹp
Cho đời duyên dáng tuyệt vời thay.
***
Cho đời duyên dáng tuyệt vời thay
Màu sắc xinh tươi rực lối bày
Dọc ngõ hạt gieo nhờ rải nước
Trên đường bình rỉ tưới lên cây
Đất luôn thấm ướt cành đơm nụ
Hoa nở cắt dâng tớ kính Thầy
Đừng tự chê mình vô tích dụng
Vâng tuân Thánh ý mới là hay.
Hoài Việt Nguyễn Vĩnh Tường