Truyện tết cực ngắn
Rỗi
– Này bà, năm nay chúng nó bảo khó khăn không về được. Bà nhớ đừng mua hạt dưa đấy.
– Ừ, răng đâu mà cắn ông nhỉ – bà cười móm mém.
– Khỏi mua lôtô, bầu cua, cờ tướng… mất công.
– Ừ, tay đâu mà chơi ông nhỉ – giọng bà nghèn nghẹn.
– Khỏi ngâm kiệu, hành. Đừng nấu bánh chưng chi cho mệt. Hàng xóm cho là đủ ăn rồi.
– Vậy mình làm gì cho hết tết ông nhỉ? – mắt bà hoe hoe.
Tết thầy
Bố ạ, mỗi năm con thích nhất được nhìn thấy bố trong ngày mồng 3 tết.
Bố hôm ấy khác hẳn thường ngày. Không còn vẻ bệ vệ quyền uy. Không xế hộp sang trọng, không cặp samsonite kiểu cách.
Bố hôm ấy dậy sớm hơn bình thường. Bố không mặc những bộ vét đắt tiền mọi khi mà chọn một chiếc sơmi giản dị. Bố chải tóc rẽ ngôi ngay ngắn rồi dắt chiếc xe máy cũ ra khỏi nhà dù tay lái bố không còn vững.
Bố đi chúc tết thầy.
Tinh khôn
Sau một vòng thám thính, Chuột Nhắt báo cáo với Chuột Chù:
– Đại ca ơi, tết năm nay “vả” rồi, gia chủ toàn cất đồ ăn trong tủ lạnh, ở ngoài chỉ còn hai bịch hạt dưa khác loại hớ hênh.
– Có còn hơn không! – Chuột Chù tặc lưỡi.
– Mà em nghe lũ gián đồn loại hạt dưa nhuộm màu có hóa chất gây bệnh đó đại ca. Chắc mình ăn loại không màu cho nó lành.
– Chớ có mà dại dột. Tao chưa thấy thằng nào chết vì màu, nhưng khối đứa chết vì thuốc tẩy.
Tội nghiệp
Một bầy chim én vừa tung cánh vào trời xanh vừa tự hào chíu chít:
– Phía dưới bao người đang ngóng đợi chúng ta, những sứ giả của mùa xuân mang niềm vui đến muôn nhà.
Bất giác chúng trông thấy vài con chim vật vã bay loạng choạng như sắp đứt hơi bèn lấy làm kinh ngạc:
– Này, mùa xuân ấm áp đẹp tươi sao các bạn lại tả tơi đến thế?
Một chú chim xơ xác thều thào:
– Chúng tớ là chim phóng sinh. Sáng giờ được phóng năm lần rồi.
Thất sủng
Sầu Riêng than thở với Măng Cụt:
– Chúng ta là loại trái cây sang quý, suốt năm bao người thòm thèm. Thế mà tết đến lại phải chịu cảnh ra rìa, nhìn lũ quê mùa Cầu, Dừa, Đủ, Sung lên ngôi, thật mất mặt.
Măng Cụt ngáp dài tự thán:
– Ai biểu tên chúng ta đẹp quá làm gì!
Ở quầy hàng gần đó, Tiêu hóng chuyện nãy giờ quay sang nói với Điều:
– Hic, tưởng chỉ có chúng ta hẩm hiu, ế ẩm.
Tiếc
Khuya rồi mà con bé vẫn thút thít, mẹ nó dỗ dành:
– Đừng khóc nữa để ông bà ngủ, mẹ hứa sang năm sẽ mua nhiều đồ đẹp cho con!
Hôm sau bà mua về thật nhiều áo quần đẹp cho con bé.
Mẹ thấy vậy áy náy:
– Năm nay chúng con chẳng biếu bố mẹ nhiều, tiền đâu mà mẹ…
Bà khoát tay:
– Bố mẹ có để dành một ít, con đừng lo.
Trở về phòng, bà nói với ông:
– Biết vậy hồi xưa bọc vàng cả hàm ông nhỉ!
No
Cuối năm rồi mà cha vẫn biệt tăm. Ngày nào mẹ với nó cũng ngóng ra biển, mong một cánh buồm quen.
Đêm. Gió thốc mạnh vào mái tranh mang theo cát mịt mù. Nó vừa ăn cơm vừa lừa cát, tưởng tượng như lừa xương cá, mắt cay cay nhớ cha.
Rồi cha nó cũng về khi những cây đào ven biển lác đác nở hoa. Quà cho nó là con cá to nhất.
Nó ăn không kịp nuốt, rồi mắc nghẹn, nước mắt ứa ra:
– Cha ác lắm, đi lâu chi rồi cho con ăn cá thiệt to, con nghẹn chết!
Vàng
Đêm. Chị lao công vừa cặm cụi quét đường vừa canh cánh nỗi niềm tết khó. Bất chợt chị trông thấy một vật bằng vàng dưới chân bèn nhặt lên, tay run run, ánh mắt khấp khởi.
Một lúc sau có đôi nam nữ đến gần chị dáo dác tìm quanh:
– Nãy giờ cô có nhìn thấy sợi dây chuyền nào không ạ? – cô gái cất tiếng hỏi nhưng chị lắc đầu, nén chặt sự áy náy.
Cô gái thẫn người rồi bưng mặt khóc vì đó là kỷ vật của mẹ cô.
– Có phải cái này không? – chị lao công vờ cúi nhặt dưới vệ đường.
Đón sợi dây, cô gái cảm ơn rối rít. Nhìn họ vui vẻ rời đi, chị thanh thản nhủ thầm: “Ăn tết bằng nỗi buồn của người khác cũng không vui”.
Hứa
Trong khuôn viên trường mù có hai thằng bé đang chơi bài. Những quân bài được làm dấu phân biệt một cách khéo léo. Vừa chơi chúng vừa chuyện gẫu:
– Người ta nói má tao đẹp lắm mày ơi!
– Ừ, biết rồi, nói hoài.
– Đẹp như hoa hậu luôn!
– Đẹp thì sao, đẹp mà có bao giờ muốn rước mày về không?
Thằng bé kia quăng bài xuống đất, nước mắt chan hòa:
– Má tao hứa sang năm đón tao về mà!
Nói xong nó òa khóc vì nhớ ra má nó đã hứa vậy từ rất lâu rồi.
Hoa mỹ
Sinh nhật cô gái, chàng trai tặng cô một đóa hồng tuyệt đẹp. Tiếc thay, không phải hoa thật.
Cô gái tỏ vẻ thất vọng:
– Đến hoa tặng em anh cũng chọn hoa giả, thì tình yêu của anh liệu có thật chăng?
– Hoa thật sẽ úa tàn, còn tình yêu anh dành cho em vĩnh viễn thắm tươi như bông hoa này, em ạ!
Họ kết hôn, rồi sau đó chia tay vì chàng trai phản bội.
Bông hoa vẫn thắm tươi.
Lẽ tự nhiên, sự dối trá bao giờ cũng có vẻ ngoài đẹp đẽ.
Bất ngờ cuối cùng
Lần thứ ba thấy anh cười, nàng không thể kiên nhẫn hơn:
– Anh làm gì tủm tỉm suốt thế?
– À… chả là… hôm trước anh nói dối bố mẹ không về được em ạ. Anh muốn dành cho các cụ một bất ngờ.
– Anh ác thế, khéo các cụ buồn.
– Vậy mới bất ngờ chứ! Mà sao tàu chậm thế nhỉ, sắp giao thừa rồi…
Điện thoại anh bỗng reo, phía bên kia giọng mẹ anh sốt ruột:
– Con đi đâu khóa cửa cả ngày, bố mẹ định làm con bất ngờ cũng không được!
TRẦN HOÀNG TRÚC